Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Thầy ơi, hôm trước ta còn uống máu người, vẫn còn chịu đựng được. Jenny khó chịu hơn ta, ngươi ngủ cùng Jenny đi.”

Trong phòng, thấy Jenny nhanh chóng ngủ say như vậy, Lila quan tâm nói.

Trái lại nàng vô cùng yên tâm với Tô Bạch.

Tô Bạch đặt Jenny lên giường, nói: “Được.”

Lila lặng lẽ rời đi.

Tô Bạch nằm xuống, chuẩn bị ngủ.

Vừa ngủ được một lúc, Jenny lại lấn tới, quấn lấy hắn như bạch tuộc rồi tiếp tục ngủ.

Sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt ra Tô Bạch đã nhìn thấy gương mặt của Jenny.

So sánh với Lila, Jenny trông nhỏ nhắn và tinh xảo hơn.

Vóc dáng của nàng cũng rất đầy đặn, về điểm này, Tô Bạch biết rất rõ.

Hiện tại, Jenny vẫn còn quấn chặt lấy hắn.

“Jenny, đừng giả vờ ngủ nữa.”

Tô Bạch đã nhìn ra Jenny giả vờ ngủ.

“Thưa thầy, chào buổi sáng...”

Gương mặt Jenny hơi đỏ phừng phừng.

Rất nhanh Tô Bạch đã biết nguyên nhân nàng đỏ mặt.

Hắn vừa tròn mười tám tuổi, tràn đầy năng lượng, mà lúc này thì trời vừa sáng...

Cái thứ bên dưới... cái thứ nổi lên đó...

Tô Bạch “khụ” một tiếng, sắc mặt không thay đổi: “Jenny, nên rời giường.”

Jenny “vâng” một tiếng, rồi bật dậy khỏi giường, mặt vẫn đỏ bừng.

*

Vào ngày này, bảy người chơi còn thừa lại, lại mất đi thêm hai người nữa.

Chỉ còn năm người.

“Thưa thầy, một người có lẽ do Gioan làm. Hắn là người trong nhà chú ta, gần đây đến nhà chúng ta làm khách, một người khác có lẽ do quản gia làm, cha sẽ không trách phạt với những chuyện như vậy, dù sao chết hết rồi lại tuyển một lần nữa là được.”

Sau khi phát hiện, Jenny khẽ thì thầm giải thích cho Tô Bạch.

Gioan?

Có phải là bé trai quỷ hút máu trên bàn ăn lúc dùng bữa đó không, quỷ hút máu nhỏ đó còn nhỏ tuổi hơn cả Jenny.

Lúc dùng bữa cũng rất im lặng.

Không ngờ hắn lại lén hút khô máu người chơi hai đêm liên tiếp!

Nếu không phải Tô Bạch thu phục được Lila, nói không chừng vẫn còn vài người chơi bị Lila hút.

Cuối cùng chỉ còn lại một người chơi... đúng là quá thảm.

“Còn một ngày rưỡi nữa.”

Tô Bạch nghĩ.

Qua ngày hôm nay, rồi qua đêm nay nữa, đến khoảng trưa mai là có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Cả ngày, Tô Bạch tiếp tục giảng dạy cho hai cô gái.

Đến tối, không nằm ngoài dự đoán của Tô Bạch.

Lila lại đến.

Tuy nhiên, không lâu sau khi Lila đến, Jenny cũng đến.

Nàng đến để cầu xin một cái ôm.

Theo thời gian trôi qua, Jenny cứ luôn kiên quyết không uống máu người ngày càng khó chịu hơn.

Vì vậy, Lila lại nhường vị trí cho Jenny.

“Thầy ơi, Jenny ơi, có chuyện rồi.”

Sáng sớm hôm sau, giọng nói của Lila vang lên ngoài cửa.

Có chuyện rồi?

Tô Bạch tỉnh lại, mở cửa bước ra ngoài.

“Sao vậy?”

Tô Bạch hỏi.

“Gioan biến mất, cha đang tức giận.”

Lila nói.

Gioan biến mất!

“Nói đi, có phải là do các ngươi làm không? Thành thật khai báo, ta còn có thể giữ lại mạng sống cho các ngươi, nếu không, tất cả các ngươi đều phải chết!”

Khi Tô Bạch vừa bước vào đại sảnh, hắn đã nghe thấy giọng nói đầy tức giận của Bá tước Leant.

Vừa nhìn hắn đã thấy bốn người chơi đứng trong đại sảnh với sắc mặt tái nhợt, tất cả đều vô cùng hoảng sợ.

Bá tước Leant của lúc này quả thực có chút đáng sợ, hắn đã hiện rõ nguyên hình là quỷ hút máu.

Cặp răng nanh của quỷ hút máu vừa dài vừa nhọn, bàn tay cũng biến thành móng vuốt, còn có một đôi cánh khiến người ta sợ hãi.

Trên gương mặt hắn ngập đầy tức giận!

“Bá tước, Tô Bạch đến.”

Quản gia quỷ hút máu nhắc nhở.

“Tô Bạch!”

Bá tước Leant nhìn về phía Tô Bạch.

“Tô Bạch tiên sinh, thật ngại quá, toàn bộ lâu đài đã bị đóng cửa vào đêm qua, chuyện Gioan mất tích ngươi cũng bị tình nghi, mời sang bên này.”

Quản gia quỷ hút máu lễ phép nói với Tô Bạch.

“Cha, chuyện này không liên quan gì đến thầy.”

Jenny đứng chắn trước mặt Tô Bạch.

“Tiểu thư Jenny, chuyện này thì Tô Bạch tiên sinh phải tự mình đưa ra chứng cứ chứng minh.”

Quản gia quỷ hút máu nói.

“Không cần, tối hôm qua ta ở cùng thầy, ta có thể chứng minh cho thầy.”

Jenny đỏ mặt, can đảm nói.

Mặc dù tối hôm qua nàng và Tô Bạch ở cùng một phòng nhưng không hề làm gì cả, nàng chỉ đơn thuần muốn lấy được dũng khí từ chỗ Tô Bạch.

Nhưng một thiếu nữ như nàng, ở bên Tô Bạch cả đêm... Nàng không giải thích được.

Nghe nàng nói vậy, quản gia quỷ hút máu tức khắc không dám nói gì thêm.

Ánh mắt Bá tước Leant nhìn chằm chằm vào Tô Bạch, sự tức giận trong ánh mắt tăng lên chứ không giảm bớt, giống như muốn ăn thịt người.

Tô Bạch “khụ” một tiếng và nói: “Xin đừng hiểu lầm, thưa Bá tước các hạ, chỉ là tiểu thư Jenny hiếu học quá, nên đã thảo luận về bản nhạc với ta cả đêm. Đúng rồi, Bá tước các hạ, sao chỉ có bốn người ở đây, vẫn còn một tên đàn ông trung niên nữa, hắn đâu rồi?”

Hắn tinh tường phát hiện tên đàn ông trung niên bị nghi ngờ là người chơi già dặn kinh nghiệm không có mặt ở đây, đúng lúc nói sang chuyện khác.

“Hắn cũng mất tích.”

Quản gia quỷ hút máu nói.

“Mất tích?”

Tô Bạch cho rằng tên đó đã chết.

Nghĩ đến điều gì đó, hắn bước đến trước mặt bốn người chơi và hỏi: “Ai trong các người thân thiết với tên đó?”

Bốn người chơi đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt lắc đầu.

Một người chơi nói: “Hắn là cái hũ nút, cơ bản là không nói chuyện với ai cả, nhưng mà đến buổi tối sẽ tốt bụng cho phát thuốc lá cho bọn ta, thậm chí còn trộm đồ ăn cho bọn ta.”

Thuốc lá?

Tô Bạch nhìn người chơi đó: “Nếu ta đoán không sai, sau khi hút thuốc xong các ngươi cảm thấy cơ thể và tinh thần thoải mái hơn rất nhiều, phải không?”

Người chơi đó thốt lên: “Sao ngươi biết? Hắn cũng đưa thuốc cho ngươi rồi sao?”

Tô Bạch giễu cợt: “Không phải hắn tốt bụng, hắn là kẻ mượn dao giết người, không phải đến cái thứ tên là thuốc lá Huyết Lang mà các ngươi cũng không biết đấy chứ?”

Nghe thấy mấy chữ ‘thuốc lá Huyết Lang’ biểu cảm của ba người chơi thay đổi, và một người chơi thì không hiểu gì cả.

Bởi vì sau khi hút loại thuốc này có thể làm cho khí huyết dồi dào hơn, tinh thần cũng phấn chấn hơn.

Sự biến hóa của sinh lực trong máu là món ngon trong mắt quỷ hút máu!

Một quỷ hút máu đói khát đêm đêm muốn đi săn một bữa ăn ngon sẽ chọn ai, không cần nói cũng biết.

Khẳng định là ăn món càng tươi ngon, càng mỹ vị hơn rồi!

Không hổ danh là người chơi già dặn kinh nghiệm!

Những tân nhân này đã bị hắn lừa, và chẳng ai hay biết gì!

Thậm chí còn cảm thấy người ta khá tốt bụng!

“Đồ ăn hắn cho các ngươi, nói không chừng cũng có vấn đề.”

Tô Bạch suy đoán.

Biểu cảm của mấy người chơi này đều hơi đổi.

Tô Bạch lại nhìn về phía quản gia quỷ hút máu: “Quản gia, ngươi có chắc là tối hôm qua không có ai đi ra ngoài không?”

Quản gia quỷ hút máu gật đầu: “Đương nhiên chắc chắn rồi, sau khi lâu đài bị phong tỏa, không phải ai muốn vào thì vào, muốn ra thì ra được.”

Trên gương mặt hắn tràn đầy sự tự tin.

Tô Bạch lại hỏi: “Ngươi có chắc là đã lục tung hết các phòng chưa?”

Quản gia quỷ hút máu nói: “Chắc, nhưng không hề tìm được ai.”

“Có lẽ là hắn.”

Tô Bạch nghĩ.

Theo tình hình hiện tại, sự biến mất của tên quỷ hút máu nhỏ Gioan có lẽ là do tên đàn ông trung niên gây ra.

Kẻ này, chắc chắn 100% là người chơi già dặn kinh nghiệm, mà có lẽ còn không phải là người chơi già dặn kinh nghiệm bình thường.

Những người mới bước vào lâu đài quỷ hút máu đều đang vật lộn để tồn tại.

Người này, nhìn qua thì không lộ liệu cũng chẳng nổi bật, nhưng hắn không chỉ tính kế người chơi mới.

Còn gây ra chuyện nữa!

Hắn định làm gì?

Trong mười năm qua, mặc dù Tô Bạch không hề bước vào Trò Chơi Kinh Khủng nhưng đã nghiên cứu nhiều về nó, vì lo một ngày nào đó mình sẽ bị kéo vào.

Hắn cũng đã đọc qua không ít tài liệu.

“Kẻ này, chẳng lẽ cũng vì huyết mạch quỷ hút máu sao?”

Tô Bạch nghĩ.

Để có được huyết mạch quỷ hút máu, cách thức dễ dàng nhất là tìm một quỷ hút máu sơ ủng cho ngươi, nhưng rất ít người chơi chọn cách này.

Sau khi sơ ủng, ngươi không chỉ trở thành nô lệ của đối phương, mà thực lực của quỷ hút máu đã sơ ủng cho ngươi cũng yếu đi, bản thân ngươi cũng chẳng mạnh mẽ là bao.

Ngoài ra còn có một số phương pháp đặc biệt mà lại cấm kỵ, cụ thể nó thế nào thì không thể tìm thấy trên mạng, đây không phải thứ mà Tô Bạch, người trước đây là một người thường có thể tiếp xúc được.

Nhưng Tô Bạch suy đoán, tên đàn ông trung niên kia bắt đi quỷ hút máu nhỏ Gioan vào nửa ngày cuối cùng, có lẽ là vì huyết mạch quỷ hút máu.

Không hổ danh là người chơi già dặn kinh nghiệm!

Tô Bạch nhìn về phía Bá tước Leant và nói: “Bá tước các hạ, ta đoán đây là trò quỷ tên đó làm ra, hãy giao cho ta, ta sẽ tìm được Gioan.”

Nếu vấn đề ngày hôm nay không được giải quyết ổn thỏa, thì cũng khó mà giải thích với Bá tước Leant được, có khi hắn còn có thể dẫn lửa lên người Tô Bạch nữa.

tên đàn ông trung niên này âm thầm bày mưu tính kế mọi người, bản thân được lợi, lại vứt tai học cho kẻ khác, sao Tô Bạch để hắn được như ý chứ.