Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Là một trong những thế lực đứng đầu toàn đại lục, việc chiêu thu đệ tử của Thiên Chú thành tất nhiên là một điều đại sự.

Lúc này hằng năm, trên toàn Nam cảnh, thậm chí cả bên ngoài Nam cảnh, có rất nhiều người mộ danh mà đến, chỉ có đi qua cửa vào Thiên Chú Thành, mới trở thành luyện khí sư được người người tôn kính.

Nhưng Thiên Chú thành chiêu thu đệ tử cũng có những yêu cầu cơ bản.

La Hư đại lục lấy võ vi tôn, cảnh giới tu luyện phân làm bốn cảnh: Phàm, Dịch, Địa, Thiên.

Phàm cảnh mười ba tầng, Dịch cảnh chín tầng, thiên địa sáu trọng.

Luyện khí sư cùng đồ vật luyện ra cũng phân ra đẳng cấp tưng ứng: Phàm phẩm, Dịch phẩm, Địa phẩm, Thiên Phẩm.

Muốn bái nhập vào Thiên Chú thành đầu tiên tuổi tác không được vượt qua 16 tuổi, tu vi chí ít phải Dịch cảnh trở lên.

Đồng thời, tại phương diện luyện khí, còn có đầy đủ thiên phú, hoặc có thiên phú đặc thù, hoặc có thể độc lập luyện chế đồ vật tương đương với Dịch phẩm.

Đây chỉ là yêu cầu cơ bản, sau đó còn có các loại khảo nghiệm khác.

Cho nên, muốn bái nhập Thiên Chú thành độ khó không phải là bình thường.

Khương Dự tự nhiên không biết điều này, hắn chỉ cảm thấy mình có thiên phú đặc biệt này, tùy tiện thể hiện một chút, gây nên sự chú ý, làm một tên đệ tử tạp dịch hẳn là không vấn đề gì đi.

Thế là mang trong lòng cái ý nghĩ ngây thơ này trải qua một tháng, hắn rốt cục tới gần Thiên Chú Thành.

Thiên Chú Thành tọa lạc ở trên một ngọn núi lớn cao vạn trượng, nhà ở cùng lò luyện khí từ đỉnh núi tới chân núi phân bố từng tầng từng tầng, trong đó phố lớn ngõ nhỏ giao nhau giao nhau như mạng nhện.

Cách thật xa, vẫn có thể cảm nhận được một tia lửa nóng hầm hập.

Khương Dự đứng ở chân núi, nhìn tới núi cao thẳng tắp xuyên qua cả mây mù, các kiến trúc chỉnh tề từ đám mây lan xuống mãi cho đến trước người hắn cách đó không xa.

Hắn không cách nào hình dung tâm tình của mình lúc này, toàn bộ thể xác cùng tâm thần phản phất như bị ngọn núi lớn này chiếm cứ.

Núi này cao vạn trượng, độ dốc khong phải rất lớn, phòng ốc xây dựng ở phía trên cũng không có cảm giác nghiêng quá nhiều.

Hắn không tin nổi liền nuốt một ngụm nước bọt, diện tích núi này chiếm tối thiểu phải hơn mấy trăm tiểu trấn lớn.

Hai bên đường phố, tiếng đập đe ẩn ẩn truyền đến, trên đường dòng người qua lại đông đúc.

Khương Dự ngăn một người trung niên đi đường lại khách khí hỏi:

“Ai ui, đại ca, cho hỏi chút, đường còn bao xa mới có thể đến được Thiên Chú Thành?”

“Lên núi?”

Người trung niên cười

“Tiểu huynh đệ, ngươi từ lúc bước vào con đường này thì đã ở trong Thiên Chú Thành rồi”

“Cái gì?”

Khương Dự kinh ngạc không thôi

“Ha ha, đại đa số những người đầu tiên tới Thiên Chú Thành cũng giật mình giống như tiểu huynh đệ vậy”

Người trung niên cười ha hả

“Tiểu huynh đệ ngươi cũng muốn bái nhập Thiên Chú Thành phải không?”

Người trung niên hỏi

“Đúng thế.”

Khương Dự khẳng định

“A! Không nghĩ tới tiểu huynh đệ còn trẻ vậy mà là trang tuấn kiệt a, tuổi nhỏ như vậy mà đến Dịch cảnh”

Vẻ mặt của người trung niên tỏ ra sợ hãi thán phục, trong mắt lóe ra sắc mặt thăm dò.

Mặc dù nhìn Khương Dự như là một người bình thường, nhưng người bình thường thì không tới tham gia tuyển chọn đệ tử của Thiên Chú Thành, y đoán người này có thể đang tu luyện một pháp môn che dấu khí tức.

Nội tâm Khương Dự nghi hoặc không thôi. Dịch cảnh? Đó là vật gì? Hắn chỉ biết cảnh giới tu luyện hình như cái gì mà Phàm cảnh.

Nhưng mặt hắn không có một chút thay đổi nào, ngược lại cái eo liền ưỡn một cái lộ ra ngươi ánh mắt không tệ, tỏ ra cao ngạo xem như ngươi đoán đúng.

“Tiểu huynh đệ, có thể tới đây nói chuyện một chút hay không?”

Người trung niên bỗng nhiên cười vui vẻ, nói

Khương Dự cảnh giác, trực giác nói cho hắn biết người trung niên này có vấn đề.

Người trung niên nhìn ra ý nghĩ của Khương Dự, cười nói:

“Yên tâm đi, ngay quán trà bên cạnh thôi”

Khương Dự lúc này mới đi theo người trung niên.

Người trung niên kêu hai chén trà, giao cho ông chủ hai khối đá tỏa sáng long lanh.

Trà đưa ra liền tỏa ra hương thơm nức mũi, Khương Dự cảm thấy chảy nước dãi, nhưng hắn chịu đựng không có uống.

Người trung niên nhìn thấy cảnh này thầm giật mình, quả nhiên không hổ là thiên tài Dịch cảnh, ngay cả linh trà cũng nhìn không thuận mắt.

“Tiểu huynh đệ, ngươi có biết hằng năm người muốn bái nhập Thiên Chú Thành tham gia tuyển chọn đệ tử có bao nhiêu người không?”

“Bao nhiêu?”

Khương Dự nghi hoặc

Hắn đối với những tin tức này ít đến thương cảm, bây giờ lại có người nói cho hắn, tất nhiên là cảm thấy vui mừng.

“Từng này”

Người trung niên giơ bàn tay ra

“Năm trăm? Đây không phải rất nhiều nha”

Khương Dự có chút thoải mái nói ra

Người trung niên nghe tới đây trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ

“Là năm mươi vạn”

“Cái gì? Nhiều như vậy”

Khương Dự giật mình, thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống.

Người trung niên cảm thấy hài lòng với phản ứng của Khương Dự

“Coi như bỏ đi những người có tu vi không phù hợp yêu cầu, chí ít còn lại số lượng năm vạn, trong đó có không ít người tham gia nhiều lần rồi mà cũng không thành công nhưng cũng không có quá mười sáu tuổi có nhiều kinh nghiệm, những người đó có ưu thế không nhỏ”

“Mà hằng năm Thiên Chú Thành số lượng đệ tử tuyển nhận số lượng rất ít, không quá năm trăm”

“Cho nên, tiểu huynh đệ, muốn bái nhập Thiên Chú Thành không dễ dàng đâu, hơi sơ ý một chút sẽ bị loại ngay.

Người trung niên cười hì hì nói.

Khương Dự cau mày suy tư, hắn cũng không nghĩ tới việc bái nhập Thiên Chú Thành lại khó như vậy, nhưng so với những thứ này, hắn nghi ngờ mục đích của người trung niên hơn.

Hắn nhìn về phía người trung niên, người trung niên cũng không dấu diếm nữa.

“Tiểu huynh đệ, lão ca là người của Trảm Sơn môn, môn chủ của chúng ta là một cường giả Địa cảnh, không biết tiểu huynh đệ có nguyện ý gia nhập Trảm Sơn môn chúng ta không?”

Khương Dự lập tức hiểu rõ, hóa ra hắn là đến chào hàng nha.

Bề ngoài của hắn không đổi sắc, nội tâm lại suy nghĩ cực nhanh, muốn gia nhập thế lực đương nhiên là muốn lựa chọn tốt nhất, Trảm Sơn môn, không có trong suy nghĩ của hắn.

Nhưng trực tiếp cự tuyệt, sợ là sẽ đắc tội người này, hắn cũng không phải là thiên tài Dịch cảnh gì đó, bị vạch trần là một tên giả mạo coi như nguy hiểm.

Nhân sinh như diễn kịch, chỉ như vậy, Khương Dự đột nhiên khí thế biến đổi, ngữ khí trầm trọng:

“Lão ca, mặc dù bái nhập Thiên Chú Thành muôn vàn khó khăn, nhưng tiểu đệ vẫn nghĩ là nên dốc lực thử một lần, tất nhiên sẽ không sợ khó khăn cản bước”

Khương Dự cố gắng bày ra một bộ dạng thà chết không hối hận

Nội tâm Người trung niên rung động thật lớn, không nghĩ tới người thiếu niên này mang theo vẻ non nớt nhưng lại có chí khí như thế, y không khỏi nghĩ tới bản thân lúc nhỏ, chí khí tràn đầy, chỉ tiếc không thể kiên trì được lâu.

Trên người y hiện lên một vẻ buồn rầu, phản phất nhớ lại thời tuổi trẻ thanh xuân, lộ ra vẻ hâm mộ đối với Khương Dự tuổi còn trẻ

“Ai, lão đệ đã có chí khí như thế, lão ca cũng không thuyết phục nữa”

Người trung niên chắp tai nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch, cảm giác Khương Dự là một người đáng kính trọng”

Hắn đứng lên, vỗ vỗ vai Khương Dự, nói lời chúc phúc:

“Chúc lão đệ thành công”

Y xoay người rời đi, có một cỗ cảm ngộ tuế nguyệt vô tình.

Đợi đến khi người trung niên đi xa, khuôn mặt trang nghiêm của Khương Dự mới thả lỏng, thân thể căng cứng liền mền xuống.

Cuối cùng cũng đã qua, ta quả thật là một thiên tài ah!

Khương Dự dương dương đắc ý, vì mình sự biểu diễn của mình mà tự sướng.

Bưng chén trà lên, cẩn thận nhấp một miếng, hắn đã sớm không nhịn được nữa

Ngon! Quá ngon đi. Phảng phất có một dòng nước mát chảy qua lục phủ ngũ tạng, những mệt nhọc trên người đều bay hết, trong miệng đang có mùi thơm tỏa hương.

Uống liên tiếp hai ngụm, Khương Dự liền uống xong linh trà.

“Làm sao đã hết rồi, thật nhỏ mọn, có chút xíu như thế?”

Khương Dự lầm bầm, còn muốn uống nữa, nhưng biết linh trà này hắn là dùng đồ vật đặc thù mua, chỉ có thể nhịn, ánh măt nhìn xung quanh những người uống linh trà.

Ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên,

Tại một góc của quán trà, một tên mập mạp có quả tóc dưa hấu đang ngồi, bộ dạng có chút ngốc ngốc, thân thể to béo, ép cho cái ghế ngồi đến biến dạng, trước mặt hắn có một chén trà vừa được bưng lên.

Nhìn thằng mập ngốc này, thấy thế nào cũng dễ lừa gạt nha.

Khương Dự khóe miệng nhếch lên cười một cái, mang theo mùi vị âm hiểm, đi đến, ngồi ở một bên ghế.

“Có chuyện gì không?”

Thằng béo ngốc lộ ra vẻ mặt xuất hổ cười cười, thịt béo trên mặt rung rung.

Điều này làm cho Khương Dự không khỏi đối vói việc dụ dỗ cảm thấy tội lỗi, nhưng mà vì sự hấp dẫn của linh trà nên vẫn chống đỡ được.

“Khụ, khụ, mập mạp huynh đệ, ngươi đang nghĩ tới việc bái nhập Thiên Chú Thành a?”

Khương Dự lộ vẻ già đời nói

“Làm sao ngươi biết?”

Thằng mập đầu dưa hấu nghi hoặc

“Ta bấm ngón tay tính toán là biết”

Khương Dự duỗi đầu ngón tay ra, cười hắc hắc

Thằng mập ngốc đầu dưa hấu gãi đầu một cái, không hiểu bấm ngón tay tính toán là sao, nhưng nghe có vẻ rất lợi hại

“Mập mạp huynh đệ, ngươi biết lần này có bao nhiêu người…”

Khương Dự lại nghiêm túc hẳn lên

Bỏ ra một chút thời gian, Khương Dự đem những lời người trung niên nói với mình về việc tuyển chọn đệ tử của Thiên Chú Thành đối với thằng ngốc đầu dưa hấu nói sơ một lần.

“Ta đây là lần thứ năm tới tham gia tuyển chọn đệ tử nên kinh nghiệm tương đối phong phú”

Khương Dự thở dài, âm thanh có chút trịnh trọng khoác lác nói ra.

Hắn nhìn sang thằng mập ngốc kia, đang bị hắn hù đến sửng sốt, tin phục không thôi, trên mặt tràn đầy vẻ sùng bái.

Thừa dịp lúc này, hắn nắm lên chén trà trên bàn uống mạnh một ngụm, dòng mát lạnh tràn ngập cơ thể

Nhưng hắn không có mặt dày uống hết toàn bộ, để lại nửa chén.

“Tốt rồi, ta cũng muốn đi, ta tin tưởng lấy thiên phú của ngươi, nhất định có thể bái nhập Thiên Chú Thành, cố lên”

Khương Dự cười cười, trong lòng có chút chột dạ, nghĩ lại nên mau chóng rời đi.

Thằng mập ngốc kia không có mảy may dị thường, ngược lại ra sức nắm chặt nắm đấm, răng trên cắn chặt môi dưới, mười phần tự khích lệ mình cố lên.

Nhìn Khương Dự rời đi, thằng béo ngốc cảm giác thế giới này có thật nhiều người tốt, mình phải cố gắng gia nhập Thiên Chú Thành

Thằng nhóc bưng chén trà lên lại phát hiện chỉ còn nửa chén, hơi có chút nghi hoặc, nhưng nghĩ nghĩ, có thể là mình vừa rồi nghe vị tiền bối kia giảng giải cho mê mẩn không tự giác được uống mất, vị tiền bối kia giảng thật tốt.