Khoa Kỹ Luyện Khí Sư (Dịch)

Chương 1. Mộng tưởng và Hiện thực

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chương 1: Mộng tưởng cùng Hiện thực

Bầu trời đen nhiều mây, ánh trăng ẩn hiện như ánh sáng trong sương mù

Giờ là lúc tất cả mọi người đều ngủ thì ở một nơi khác diễn ra một cảnh tượng

Đây là một mảnh bình nguyên rộng lớn, cỏ hoang mọc khắp nơi.

Nhiều mãnh thú to lớn nằm trên cỏ nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rống kinh thiên động địa

Hàng trăm hàng ngàn hung lang tập kết thành đàn dàn cảnh tìm kiếm con mồi. Trong hồ nước thỉnh thoảng lộ ra từng cây răng nhọn hoắt có thể xuyên thủng sắt đá. Còn có nhiều dị thú huyết mạch cường hãn, trong mắt hung quang kích động…

 Trên khu vực hoang dã này, có thấp thoáng nhiều nhân ảnh đang săn bắt mãnh thú, bao gồm tiên tử phiêu dật cầm kiếm, có nam tử thần tuấn oai hùng, cũng có tráng hán thô thiển cuồng bạo, có lão giả tinh thần sáng láng, thậm chí còn có thiếu niên có khuôn mặt lộ vẻ non nớt…

 Đây là mảnh hoang dã tràn ngập nguy hiểm cùng tranh đấu, có thể ở chỗ này sinh tồn chỉ có cường giả trở lên, có thể ở chỗ này hưởng thụ sự kính sợ cũng chỉ có cường giả.

Mọi người ở trên mảnh đất này tranh đấu đánh giết, điên cuồng tăng lên thực sự lực.

 Ở chỗ này, cường giả là tối thượng!

 - Rầm rầm……

Đột nhiên, phiến thổ địa này phát ra những tiếng gầm rú kịch liệt, liên tục không ngừng, những người nghe được trên mặt đều lộ ra dị sắc, trong mắt hiện lên vẻ kính sợ.

Tiếng gầm rú từ nơi xa đang từ tới gần.

Mấy giây sau, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, ở cuối chân trời, một thân ảnh có tốc độ cực nhanh tới gần.

 Đó là một chiếc tọa kỵ kỳ quái, thân hình màu bạc, hoa văn màu đen, mặt sau là hai ống kim loại đang nhả khói nghi ngút, tiếng gầm rú chính là từ bên trong truyền ra, phía dưới có hai cái bánh xe dính trên mặt đất, đang điên cuồng chuyển động, chở một nam tử bay nhanh.

 Nam tử ăn mặc cũng rất quái dị, trên đầu là tóc ngắn mọc hai tấc, áo sơmi ngắn tay màu đen, mặt trên có hoa văn hình rồng màu bạc xoay quanh, giống như là sống dậy đang bơi lội, phía dưới là cái quần kỳ quái bọn họ chưa bao giờ gặp qua cùng với đôi giày chỉ tới mắt cá chân.

 Thời trang như vậy hồi giờ không ai gặp qua, chắc chắn là lần đầu tiên xuất hiện ở trên đại lục.

 Nam tử tuổi không lớn, tuyệt đối không đến hai mươi tuổi, ngũ quan đoan chính, tuấn dật vô cùng, miệng nhếch lên tự tin mang ý cười như có như không.

 Nam tử cưỡi tọa kỵ kỳ quái của hắn, đôi tay như nắm ở trên đồ vật giống như hai chiếc sừng, ở trên hoang dã chạy băng băng, không ai dám ngăn cản hắn, những người này nhìn thấy đều chủ động nhường ra con đường, những nữ tử tuổi trẻ trên mặt hiện lên vẻ kích động đỏ bừng, trong mắt tràn đầy ái mộ.

 - Hắn nhìn ta, hắn nhìn ta kìa... 

Một người nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp đột nhiên thét to, kích động thiếu chút nữa ngất đi.

 - Nói bậy, là nhìn ta đó!

Lại một nữ tử khác không cam lòng ghen ghét hét lên.

Xung quanh còn có mấy nữ tử cũng xông tới, cũng tranh cãi vấn đề này đến đỏ mặt tía tai.

Các nàng đều là những nữ tử tư sắc trác tuyệt, hấp dẫn và khuynh đảo vô số nam nhân, nhưng bây giờ lại vì nam tử kỳ quái này mất đi tính đoan trang rụt rè. 

Nam tử mặc áo sơmi màu đen hoa văn rồng bạc cưỡi tọa kỵ kỳ quái kia của hắn. Nha! Nghe nói kêu là xe máy, một đường bay nhanh, giống như muốn đi ngang qua hoang dã vô biên vô hạn.

 Có mãnh thú không có mắt hướng hắn tập kích, thân hình cao trăm trượng, uy thế ngập trời, che khuất cả ánh mặt trời, một cái chớp mắt này, bầu trời phảng phất như tối lại!

Nam tử mặc áo sơmi màu đen lại như không thấy, khi xe máy giống như bị móng vuốt cự thú kia ập xuống, lông mày hắn nhẹ nhàng giương lên, một cái lồng khí xuất hiện từ hư không, hướng ra phía ngoài, đột nhiên bắn ra, cự thú giống như con kiến nhỏ bé bay lên, bầu trời lại sáng lên.

 Trên đường này, cự thú không có mắt như vậy còn có rất nhiều, nhưng lại càng có rất nhiều nữ tử xinh đẹp đầy mặt đỏ bừng kích động, sôi nổi hướng nam tử kia điên cuồng đuổi theo, vẫy tay hy vọng khiến cho hắn chú ý.

 Cùng lúc này ở giữa hoang dã, có bốn người đang giằng co, một nữ tử tuyệt sắc thanh lãnh, cùng ba nam tử khí chất bất phàm, sát khí chiến đấu tràn ngập, chạm vào là nổ ngay.

 Bọn họ đều là tuyệt đại thiên kiêu của La Hư đại lục, bài danh top đầu thiên kiêu bảng, thường nhân muốn gặp mặt một người đều khó, thế mà lúc này ở chỗ này tranh đoạt bảo vật.

 Chợt, bọn họ sắc mặt biến đổi, phía chân trời nam tử kia cưỡi xe máy xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, ba nam tử thần sắc đại biến, nữ tử tức thì thu hồi kiếm lại, trên mặt hiện lên một tia ôn hòa.

 Trong không khí, sát khí nháy mắt đọng lại, không dám vọng động.

 Bọn họ, tuy đã đứng đỉnh cao nhất thế hệ trẻ tuổi ở La Hư đại lục, mọi người đều phải ngước nhìn.

 Nhưng mà, bọn họ lại không dám làm nam tử này tức giận, tựa như người thường nhìn lên bọn họ, bọn họ cũng giống vậy nhìn lên nam tử này.

 Đây chính là đứng ở đỉnh phong đại lục, lực áp tuyệt thế cường giả thế hệ trước, ngoài ra hắn còn không đến hai mươi tuổi.

 Nam tử cưỡi xe máy bay về phía bọn họ, tựa như ma thần chấp chưởng sinh mệnh buông xuống, khoảng cách càng ngày càng gần.

Tâm mọi người đều căng thẳng, hình ảnh lại dần dần mơ hồ.

Trăng dần dần khuất dạng, trời đêm cũng dần dần mơ hồ…

 - Ranh con, còn không thức dậy, lại không đi xin cơm à, đêm nay ăn rắm mà sống sao!

 Trong một gian miếu đổ nát, một cái lão ăn mày mang đôi giày rách, ngón chân cái lộ ra, bẩn vô cùng, trên thân mặc mấy tầng quần áo vải rách rưới, chống lạ cái rét lạnh giá.

 Một chân của hắn đang đá vào một cái ổ cỏ đang đắp ở trên người một thiếu niên

- Ai ui!

Thiếu niên đau đớn rên lên một tiếng thì tỉnh lại, khuôn mặt hắn tuy không tính là rất đẹp nhưng cũng có vài phần thanh tú

- Lão ăn mày, ngươi làm cái quái gì thế? Dám quấy nhiễu mộng đẹp của ta?

Thiếu niên bất mãn la lên.

 Trong lòng hắn cảm thấy phiền muộn cùng mất mát, ta ở trên hoang dã bát ngát, diệt sát hung thú gầm rú, vô số mỹ nữ tỏ lòng ngưỡng mộ…tất cả đều hết rồi.

 - Dừng...

Lão ăn mày hừ một tiếng khinh thường

- Nhìn bộ dạng ngươi như vậy, nằm mơ đến nỗi nước miếng chảy ra thành cái hồ, thật không có tiền đồ”.

- Ta…

Thiếu niên trên mặt tỏ ra khó chịu, dùng tay xoa xoa nước bọt trên miệng

 - Được lắm, lão ăn mày ngươi thì có tiền đồ rồi, mỗi ngày đều vào bên trong thị trấn nhìn lén mấy quả phụ kia tắm rửa, ngươi tưởng ta còn không biết sao?

Trên mặt thiếu niên tỏ ra rất đắc ý.

 - Ngươi thì biết cái gì?

Sắc mặt lão ăn mày không thay đổi một chút nào, người lại đối với thiếu niên lộ ra sắc mặt cực kỳ xem thường.

Thiếu niên nhếc miệng lên, đối với lão già này hoàn toàn bất đắc dĩ, vừa vuốt cái mông bị đá đau điếng vừa từ trong cái chăn cỏ đi ra.

- Hư hư…

Một cơn gió lạnh thổi vào miếu hoang từ lỗ hổng, thiếu niên run lên một cái, vội vàng nắm khối vải rách rưới từ bên cạnh trùm lên.

Hắn nhìn trời một chút, ta dựa vào, rõ ràng mới tảng sáng a!

 - Lão ăn mày, tên hỗn đản ngươi !

Thiếu niên tức giận đến nghiến răng. 

- Được rồi, đi sớm về sớm, vạn nhất chiếm được chút đồ tốt, còn có thể hiếu kính lão ăn mày ta. Nói không chừng, lão ăn mày ta một khi cao hứng, sẽ gả nữ nhi cho ngươi.

 Lão ăn mày cười ha hả, cởi một tầng áo vải, nhanh nhẹn rúc vào cái chăn chỗ thiếu niên ngủ trước đó.

 Ô. . . Quả nhiên, phía dưới chăn ấm có mộng đẹp ! Lão ăn mày đê tiện lẩm bẩm.

Nhìn lão ăn mày chưng ra bộ mặt hài lòng cùng dáng vẻ hèn mọn, thiếu niên thật sự là hận không thể cho mấy quyền xuống mặt của hắn.

 Hắn dọn dẹp một chút, mặc vào cái áo lão ăn mày vừa cởi ra , cầm lấy đạo cụ nghề nghiệp của mình, là một cái chén bể, đi ra ngoài miếu hoang.

Phía ngoài gió tuyết rất lớn, trên mặt đất đã trải một tầng tuyết đông lạnh thật dày, bên đường cây cối thưa thớt, lá cây toàn bộ cởi sạch, cành chạc cũng đều bị tuyết đè gãy, cơ hồ chỉ còn lại một cây thân cây cô độc.

 Tại thời tiết này, có ai muốn ra khỏi nhà chứ, đến kiếm đồ ăn cũng khó khăn

Nhưng vì sinh hoạt bức bách, không có đồ ăn, hắn cùng lão ăn mày đều không sống nổi quá hai ngày.

 Thiếu niê, chính là Khương Dự, trong lòng cảm thán, mình chỉ sợ là người xuyên việt thê thảm nhất, ngay cả cuộc sống cũng không thể tự gánh vác.

 Hắn không khỏi nghĩ đến hai tháng trước, hắn còn ở trong ký túc xá đại học, ngoài ăn đồ ngon, hất lên chăn mền mềm mại, xem kịch trên tivi, còn vụng trộm mở điều hoà không khí nóng lạnh.

 Kết quả, tỉnh lại sau giấc ngủ, hôm đó là mùa đông lạnh ngắt ở La Hư đại lục, thân thể cũng trở về mười sáu tuổi.

 "Ắt-xì!"

Hắn hắt hơi một cái.

Thời điểm vừa tới nơi này, trong lòng của hắn mê mang, cảm thấy phụ mẫu ở địa cầu đang lo lắng mình mất tích, hai ông bà sợ là sẽ phải nhận sự đả kích không nhỏ, còn có em gái đối với mình rất tốt nữa, hi vọng có thể chiếu cố cho phụ mẫu.

 Nhưng mà ngay sau đó, sinh tồn gian nan tại dị thế liền để hắn khôngcòn tinh lực suy nghĩ tiếp sự tình ở Địa Cầu.

 Khi đó, nếu như không phải lão ăn mày cứu hắn, Khương Dự sợ là đã chết cóng trong đống tuyết.

 Co lại thân thể, giẫm lên tuyết, Khương Dự đi vào bên trong thành trấn.

Cửa nhà nào nhà nấy đều đóng chặt, bên trong có ánh lửa thiêu đốt, Khương Dự nhìn có chút hâm mộ, nơi đó chắc là rất ấm áp.

 Không có người đi trên đường, Khương Dự thử đi gõ cửa, liên tục gõ hơn mười nhà, cũng không ai đi ra.

Một tiếng "Két" vang lên, rốt cục cũng có người mở cửa, Khương Dự vui mừng.

 Mở cửa là một phụ nữ trung niên.

 "Tên ăn mày?"

Phụ nữ trung niên vừa thấy Khương Dự, sắc mặt lạnh lẽo, lập tức đóng cửa lại.

 Còn tốt Khương Dự phản ứng nhanh, dùng chân chống đỡ cửa, cửa kẹp lấy chân hắn cứng ngắc, không có quá nhiều cảm giác.

 "Đại tỷ, thương lượng xíu nhé, ta mua lương thực của ngươi, là mua lương thực!"

Khương Dự vội vàng nói, đồng thời móc ra trong túi bảy đồng tiền .

Bảy đồng tiền, cũng không nhiều, cũng miễn cưỡng có thể đổi chút gì ăn, nhưng cũng đủ hắn cùng lão ăn mày ăn một bữa.

Người phụ nữ trung niên nhìn bảy đồng tiền liền nhíu mày, vơ lấy.

“Ngươi chờ một chút”.

Nói xong, nàng đi vào trong nhà, lúc sau mang ra 2 cái bánh bột thô cùng một cái bánh bao, trên bánh bao bị cắn một miếng nhỏ, có chút bụi dính lên.

 “Chỉ những thứ này thôi”

Người phụ nữ trung niên nói xong liền đóng cửa lại.

Khương Dự nhận lấy đồ ăn, trên mặt tỏ ra mừng rỡ, lại còn có cả bánh bao, mặc dù bị cắn một miếng, còn bị rơi xuống đất, nhưng Khương Dự vẫn rất cao hứng.

2 cái bánh bột thô rất khó tiêu hóa, nhưng bánh bao thì không giống, là đồ ăn không tệ.

 Mặc dù những thứ này có giá bảy đồng tiền, nhưng ở thời tiết như thế này còn có người đổi đồ ăn với ngươi là rất không tệ rồi.

Khương Dự vui mừng phấn khởi lau đi bụi bặm trên bánh bao, mang về sẽ cùng lão ăn mày mỗi người một nửa, nửa bị cắn kia thì cho lão, hừ! ai bảo lão già ngươi phá hỏng mộng đẹp của ta chứ.

Bỏ bánh bao vào trong áo, mượn nhiệt độ cơ thể làm ấm nó một chút, Khương Dự đứng dậy đi về phía miếu hoang.

Sau đó, lúc đi ngang đường liền nhặt hai nhánh cây nắm trong tay.

Vừa đi, Khương Dự lại tập chung chú ý đến tay mình, giống như kiểu định làm gì đó với nhánh cây.

 Mấy hơi thở sau, một luồng sóng điện vô hình xuất hiện từ lòng bàn tay phát ra.

Nhánh cây trong tay hắn bắt đầu phát sinh biến hóa tính chất, từ gỗ biến thành đồng, quá trình này dị thường chậm chạp, nửa khắc đồng hồ qua đi cũng chỉ chuyển hóa một chút xíu

 Nhìn thành quả của mình một chút, Khương Dự trong lòng cảm thấy vui mừng, tốc độ chuyển hóa trở nên nhanh hơn.

 Không tệ nha, là người xuyên việt, Khương Dự hắn cũng có được một điểm đặc biệt của riêng mình, đó là khả năng chuyển hóa vật chất và hình dạng.

Y như tên của nó, có thể chuyển hóa một loại vật chất này thành loại vật chất khác đồng thời thay đổi hình dạng của nó.

 Tại thế giới của kẻ mạnh làm vua này, nghe như không có tác dụng gì, mà Khương Dự cũng cảm thấy thế.

 Nhưng hắn vẫn nghĩ đến việc dùng năng lực này chế tạo một vài thứ giống như trên địa cầu để vũ trang bảo vệ chính mình.

Nhưng cũng đáng tiếc, Khương Dự lại phát hiện, năng lực của hắn quá thấp, muốn chế tạo ra những thứ kia, xem ra không phải là khó khăn bình thường.

Cũng may còn có thể chế tạo tiền giả để giải quyết nhu cầu khẩn cấp coi như có chút an ủi trong lòng.

Chẳng lẽ về sau mình lại đi làm một thương gia đầu tiên ở dị thế chế tạo tiền giả? Khương Dự thầm nghĩ.

Mình là người xuyên việt cũng quá uất ức đi.

 Khương Dự lại nghĩ tới thời điểm được lão ăn mày cứu ra, trong lòng vui mừng cho là thời gian gian khổ sắp chấm dứt rồi.

 Theo những tình tiết trong truyện xuyên việt, lão ăn mày này nhất định là một cao thủ tuyệt thế dạo chơi nhân gian. Lại thêm lão ăn mày luôn nói khoác mình từng có một trăm linh tám lão bà có nhan sắc tuyệt đỉnh, còn có một nữ nhi nghiêng nước nghiêng thành, sau lại lấy ra một chồng giấy vàng cổ xưa nói là tuyệt thế thần công, Khương Dự lúc đó tin tưởng không thôi, suýt chút nữa dập đầu bái sư.

 Nhưng mà, ở chung lâu ngày, Khương Dự dần dần phát hiện lão ăn mày này chỉ là một lão ăn mày bình bình thường thường, tay không thể nâng, vai không thể khiêng, một chân còn bị tổn thương, một mực tìm ăn trong đống rác mà sống.

 Quả nhiên, tiểu thuyết nói đều là gạt người ta.

Nhưng mà mang theo năng lực đặc thù, dị thế này có lẽ có một chỗ ngồi cho mình, đến lúc đó nha, lão ăn mày, đừng nói ta không trượng nghĩa, một trăm linh tám lão bà mặc dù không có, nhưng mấy bà quả phụ trong trấn kia vẫn có thể lấy vào cửa cho ngươi .

 Hắc hắc, tuy rằng hiện tại thật sự quá không như ý, nhưng Khương Dự vẫn là rất lạc quan ảo tưởng cuộc sống tốt đẹp về sau.

Chương sau