Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nhóm dịch: Sea

***

Khi Tần Đông Hải bước vào văn phòng, Hoa Hoành Vĩ vẫn cắm cúi xem tài liệu, ra vẻ như không hay biết gì.

Ông cho rằng anh còn trẻ mà đã đạt được những thành tựu đáng kể, đúng là nhân tài hiếm có.

Nhưng thiên tài thường tự cao, còn ông dù sao cũng là Chủ tịch một tập đoàn, dẫu hài lòng về anh thì cũng không thể tỏ ra quá vồn vã niềm nở, điều đó dễ gây ra những thị phi không đáng có. Song ông cũng không thể lạnh nhạt quá, vì sẽ khiến vị thiên tài này cảm thấy bị ghẻ lạnh. Thái độ ở đây thực sự phải linh hoạt.

Vả lại, ông quả thật cũng muốn xem thử, rốt cuộc Tần Đông Hải có đúng như lời nhận xét của người ngoài giới về anh hay không.

Hoa Hoành Vĩ vẫn thong thả xem tài liệu cho đến trang cuối. Bấy giờ, ông mới chậm rãi đóng tài liệu lại, rồi ngẩng đầu nhìn Tần Đông Hải như thể chỉ vừa mới nhận ra sự có mặt của anh. Đoạn, ông chỉ tay về phía ghế sô pha: “Cậu Tần đến rồi à? Mau ngồi đi!”

Tần Đông Hải giữ thái độ đúng mực, thậm chí hơi trầm lặng. Anh gật đầu với Hoa Hoành Vĩ, sau đó ngồi xuống một bên ghế sô pha.

Nom vẻ chững chạc của anh, Hoa Hoành Vĩ bình thản gật đầu và chậm rãi đi qua đó, ngồi xuống bên cạnh anh. Sau khi ngẫm nghĩ chốc lát, ông bảo Diệp Tuyết Nhi: “Cô đi lấy bộ dụng cụ pha trà của tôi ra đây.”

Cô ấy vâng lời rời đi, đồng thời lấy làm tò mò. Suy cho cùng, Tần Đông Hải là người thế nào? Chủ tịch Hoa vậy mà lại lấy loại trà quý được cất giữ như báu vật, bình thường còn không nỡ uống ra để mời anh.

Cô ấy mang dụng cụ pha trà đến, những tưởng sẽ do bản thân thao tác, nhưng không ngờ Hoa Hoành Vĩ lại ra hiệu cho cô ấy đi ra ngoài, ý rằng ông muốn nói chuyện riêng với Tần Đông Hải.

Thấy vậy, Diệp Tuyết Nhi hết sức kinh ngạc. Lẽ nào Chủ tịch Hoa muốn tự tay pha trà cho vị khách họ Tần này?

Cô ấy rất thắc mắc, bởi lẽ đi theo Hoa Hoành Vĩ đã lâu, cô ấy chưa từng thấy ông coi trọng người nào đến thế. Chủ tịch Hoa quyền cao chức trọng lại muốn đích thân pha trà cho Tần Đông Hải. Nói đến cùng thì Tần Đông Hải này là ai?

Diệp Tuyết Nhi đầy một bụng câu hỏi. Có điều, làm thư kí trưởng đã nhiều năm, cô ấy đã học được cách kìm nén sự tò mò. Lúc rời đi, cô ấy còn len lén liếc nhìn Tần Đông Hải một cái.

Đây vốn là cái liếc mắt rất khó nhận ra, Diệp Tuyết Nhi cho rằng mình sẽ không bị phát hiện. Nào ngờ, Tần Đông Hải mắc bệnh nghề nghiệp nên rất “thính”. Ánh mắt sắc của anh liền chiếu thẳng về phía cô ấy.

Diệp Tuyết Nhi thót tim, cố giữ bình tĩnh, lịch sự nở nụ cười với anh. Cho đến khi ra đến cửa, cô ấy vẫn còn ngẩn ngơ, thở phào một hơi, hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

Thật lòng mà nói trong những năm giữ chức thư kí trưởng, Diệp Tuyết Nhi đã đi cùng Hoa Hoành Vĩ gặp gỡ rất nhiều nhân vật lớn. Tuy nhiên, chưa có ánh mắt của người nào lại khiến cô ấy thất thố như vừa rồi.

Tần Đông Hải chắc chắn không phải là người đơn giản!

Lúc này, trong văn phòng, Hoa Hoành Vĩ đang pha trà. Động tác của ông rất tao nhã, thuần thục.

Sau đó, ông đặt một chén trà trước mặt Tần Đông Hải, còn nhìn anh với vẻ mong đợi: “Cậu nếm thử xem thế nào ?”

“Trà ngon ạ!” Anh đưa chén trà lên mũi khẽ khẽ ngửi rồi mới nhấp một hớp, và lim dim mắt. Vị trà đọng lại trong khoang miệng, mùi thơm lan tỏa nơi đầu lưỡi: “Mùi vị đậm đà, uống vào thơm ngát, dư vị kéo dài, quả nhiên là hảo hạng.”

Hoa Hoành Vĩ cầm chén trà mà bật cười ha ha. Bây giờ, ông thật sự rất hài lòng với Tần Đông Hải. Anh không chỉ là một chàng trai có thể lực mà còn có trình độ văn hóa rất cao.

Phải biết rằng giới trẻ ngày nay không còn mấy ai kiên trì tìm hiểu về trà đạo. Bảo họ uống trà chẳng khác nào bắt họ uống thuốc đắng. Để tìm được một người như Tần Đông Hải, có thể nói là ngang mò kim đáy bể.

Trong hương trà lượn lờ, Hoa Hoành Vĩ nở nụ cười, nét mặt hiền hòa: “Không ngờ cậu Tần cũng nghiên cứu về trà đạo.”

“Không hẳn là nghiên cứu ạ.” Tần Đông Hải đặt chén trà xuống, nhìn thẳng vào ông: “Chẳng qua, bố tôi yêu thích trà đạo, mưa dầm thấm lâu, nên tôi cũng biết được chút ít.”

“Cậu Tần xuất thân gia giáo.” Hoa Hoành Vĩ vừa mân mê chén trà vừa nói: “Có thể nuôi dưỡng được người con ưu tú như cậu, ông nhà ắt hẳn cũng không phải người tầm thường.”

“Chủ tịch quá khen. Ông mới là tấm gương cho thế hệ chúng tôi noi theo.”

Hai bên chuyện trò qua lại, giống như cao thủ so chiêu, đôi bên đều ngang cơ.

“Nghe nói cậu Tần từng nhập ngũ, còn giành được huân chương hạng Nhất.” Hoa Hoành Vĩ cảm khái: “Đúng là tài không đợi tuổi!"

“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, Chủ tịch quá khen.”

Tần Đông Hải vẫn rất khiêm tốn. Anh không hề cảm thấy mình tài giỏi, mà chỉ nghĩ rằng đây là việc nên làm, là trách nhiệm của bản thân.

“Cậu Tần khiêm tốn quá!” Hoa Hoành Vĩ nhớ lại phần tài liệu về anh mà ông đã đọc, lại không khỏi lắc đầu. Ông tỏ ra không tán thành với thái độ khiêm tốn của anh, bèn nói một cách tỉ mỉ chi tiết: “Trong mắt tôi, cậu là một thiên tài. Cậu sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường, nhưng lại có thể thi đỗ vào trường đại học chuyên ngành quản lí top 1 quốc gia với kết quả xuất sắc. Theo tôi biết, những sinh viên tốt nghiệp trường này ra, bất kể gia cảnh thế nào, đều có thành tích rất cao, mà cậu lại còn là người nổi bật trong số họ.”

“Cứ theo đà này, cậu vốn có thể thành ngôi sao mới trong giới kinh doanh. Nhưng cậu lại nhập ngũ, trở thành lính cứu hỏa khi đang học năm thứ hai đại học. Trong ba năm đó, cậu đã lập được vô số chiến công, thậm chí còn được tặng huân chương hạng Nhất. Có thể nói, cậu là người được nhận huân chương hạng Nhất trẻ tuổi nhất từ trước đến nay. Sau khi giải ngũ, cậu còn tham gia vào IAG, thường xuyên tham gia cứu viện bất chấp mọi nguy hiểm. Một người anh hùng như cậu thì có khen thế nào cũng không đủ.”

“Tôi rất tò mò, sao cậu Tần lại không viết những thành tích đó vào sơ yếu lí lịch? Nếu tôi không điều tra thì suýt nữa đã bạc đãi anh hùng rồi.”

“Tôi sinh ra và lớn lên ở đây, cống hiến cho nước nhà là việc nên làm. Tội thực sự không nhận nổi cái danh “anh hùng”. Hơn nữa, chuyện đó không liên quan đến việc tôi đến phỏng vấn xin việc.” Tần Đông Hải lắc đầu phản bác. Anh nghĩ đây là những việc mình nên làm, không có gì đáng khen ngợi cả.

Hoa Hoành Vĩ bỗng cảm thấy Tần Đông Hải thật vĩ đại. Anh chủ động gánh vác trọng trách trên vai, thực hiện nghĩa vụ của một anh hùng, nhưng lại cho rằng bản thân không xứng với danh hiệu này. Ông than thầm, không ngờ vẫn còn người không màng danh lợi, ngay thẳng chính trực như anh. Ngay cả người lăn lộn nhiều năm trên thương trường như ông cũng thấy kính nể.

Ông vốn cho rằng thiên tài như Tần Đông Hải chắc hẳn không giỏi giao tiếp. Nào ngờ, sau khi tiếp xúc mới phát hiện anh quả thật rất khôn khéo. Tuy nhiên, kiểu khôn khéo này khác với láu cá. Anh có đạo nghĩa của mình, lại không hề kiêu ngạo coi trời bằng vung. Thậm chí, nói chuyện một lúc, ông nhận ra mặc dù anh điềm tĩnh ít nói, không hay mở lời, nhưng lại có tấm lòng “lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của nhân dân” như cổ nhân xưa.

Hoa Hoành Vĩ cảm thấy xúc động. Thật sự không phải ai cũng có dũng khí vứt bỏ tương lai xán lạn, vì đại nghĩa mà lao vào núi đao biển lửa, cống hiến quên mình. Người như thế sao có thể không xứng danh anh hùng cho được?

Ông giơ tách trà về phía Tần Đông Hải ra hiệu muốn kính trà người anh hùng của chúng ta!