Hệ Thống Trời Sinh Phản Cốt, Ta Sáng Tạo Ma Công Quá Kỳ Dị - Dịch

Chương 1. Ngộ Tính Nghịch Thiên, Nhưng Trời Sinh Phàm Thể

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tại thánh địa Thái Huyền ở Thương Uyên giới.

Trong sân một tòa đại điện kiến trúc độc đáo, Diệp Tiêu Dao vừa đầy tám tuổi đang nằm trên ghế xích đu lắc tới lắc lui.

Ở phía trước hắn là một đám đệ tử của thánh địa Thái Huyền, từng người phát ra khí tức không tệ.

Giờ phút này bọn hắn đều nghiêm mặt, cúi đầu khom lưng đối với Diệp Tiêu Dao.

"Tiểu tổ, hôm nay ngài không giảng công pháp nữa sao?" Một cái tiểu loli mang vẻ mặt tội nghiệp hỏi.

Diệp Tiêu Dao lườm nàng một chút, nhìn bộ dáng của nàng giống như học sinh trung học, trên thực tế tuổi tác của nàng thật đúng là học sinh trung học.

"Không giảng! Ta nhìn xem các ngươi từng người tu vi đột nhiên tăng mạnh, mà ta ngay cả tu luyện đều tốn sức! Vậy còn giảng cái gì?" Diệp Tiêu Dao lười nhác nói.

Hắn xuyên qua tám năm, ngộ tính năm sau so với năm trước càng thêm thái quá.

Mà hậu thuẫn của hắn cũng tương đương cứng rắn, lão phụ thân là chính đạo đệ nhất vương giả, Thất gia gia là lão tổ trâu bò nhất thánh địa Thái Huyền, hắn thì là con trai độc đinh của Diệp gia, hội tụ ngàn vạn sủng ái vào một thân.

Nhưng kết quả Diệp Tiêu Dao lại là phàm thể, không thể tu đạo, cho ăn bể bụng cũng chỉ sống hơn trăm năm, đối với Thánh Nhân mà nói chính là một tên phế vật.

Tuy nhiên hai năm qua Diệp Tiêu Dao chưa từng từ bỏ ý định, hắn cảm thấy mình vẫn có thể cứu vãn một hồi.

Bởi vì Diệp Tiêu Dao có thể nhìn thấu rất nhiều công pháp thần thông, ngộ tính của hắn thật sự quá cường đại.

Diệp Tiêu Dao vừa nhìn liền hiểu, nhưng vừa luyện thì liền phế!

Hắn cũng không có biện pháp khác vì hắn là phàm thể, hắn có thể tu luyện ra cái búa a!

Để tìm ra biện pháp, Diệp Tiêu Dao đã tiếp thu ý kiến quần chúng, không có chuyện gì liền đi giảng một chút công pháp thần thông.

Hắn có ngộ tính cao cũng là nổi tiếng, không ít đệ tử đều lấy được chỗ ích không nhỏ từ hắn, công pháp thần thông mau chóng vọt lên.

Đây quả là một chuyện đáng giận!

Người ta thì đột nhiên tăng mạnh, mà hắn cái gì cũng không có mò ra, vậy hắn còn giảng cái quái gì!

"Phàm thể thì thế nào chứ? Tiểu tổ có ngộ tính nghịch thiên, đối với thánh địa Thái Huyền cũng là có cống hiến lớn!” Tiểu loli an ủi.

"Đúng đúng đúng."

Một đám đệ tử của thánh địa Thái Huyền cũng vội vàng gật đầu tán thành.

Luận về giảng công pháp thần thông, tại toàn bộ thánh địa Thái Huyền cho dù là Thánh Nhân cũng rất khó sánh vai cùng Diệp Tiêu Dao.

Không có cách khác, vì ngộ tính của hắn quá mức biến thái!

"Hừ..."

Diệp Tiêu Dao hừ lạnh một cái, không muốn phản ứng với bọn hắn.

"Keng!!! Kỳ hạn gõ chuông mỗi năm một lần đã đến, hệ thống ngộ tính nghịch thiên đã khóa lại, mời kí chủ mau chóng gõ vang đại đạo chuông chín lần để hoàn thành đại đạo tẩy lễ, kích hoạt hệ thống!"

"Chó hệ thống, ngươi rốt cuộc đã đến!"

Diệp Tiêu Dao mừng đến phát khóc.

Tám năm a!

Ngươi có biết ta tám năm qua sống thế nào không?

"Xét thấy kí chủ oán khí tràn đầy, hệ thống ngộ tính nghịch thiên tự động sửa chữa thành hệ thống ngộ tính nghịch thiên phản cốt."

"???"

"Đây là ý gì?"

Diệp Tiêu Dao cảm thấy mê man.

"Bản hệ thống có thể sáng tạo ma công, kí chủ dạy cho đệ tử có thể thu được ban thưởng! Lấy số lượng đệ tử học tập ma công sáng tạo để tính toán ban thưởng!"

Diệp Tiêu Dao sắc mặt liền đen.

Ta là một cái tiểu tổ chính đạo, ngươi vậy mà để cho ta sáng tạo ma công?

Ngươi quả thật là một tên phản cốt!

Nhưng Diệp Tiêu Dao cũng không quản được nhiều như vậy.

"Tiểu tổ, năm nay lại đến thời điểm gõ chuông, không biết ngài có thể gõ vang chín tiếng chuông hay không?" Một lão giả tóc bạc đi tới, cười ha hả nói: "Nếu như ngài có thể gõ vang chín tiếng chuông, vậy ngộ tính của ngài đủ để sánh vai với các Cổ Đại Đế, thậm chí là siêu việt."

"Đại đạo chuông là thánh vật của thánh địa chúng ta, đại biểu cho ngộ tính, hàng năm sẽ gõ chuông một lần. Tiểu tổ lúc một tuổi gõ vang hai tiếng, mỗi năm lại tăng lên.”

“Bây giờ ngài đã tám tuổi, nếu như ngài thật sự có thể gõ vang chín tiếng chuông thì ngộ tính thật là biến thái, từ cổ chí kim còn không có người làm được."

"Thánh tử của chúng ta cũng chỉ gõ vang được sáu tiếng chuông, các lão tổ cũng chỉ là như vậy! Tám tiếng chuông chưa hẳn là cực hạn của tiểu tổ!"

Các đệ tử khác thấy thế liền nhao nhao hành lễ với lão giả tóc bạc, bọn hắn cũng rất là chờ mong.

Tiểu tổ có ngộ tính quá bất hợp lí, mà điều càng kỳ quái hơn chính là hắn có ngộ tính khủng bố như vậy nhưng lại là phàm thể!

Thể chất được chia làm linh thể, vương thể, đạo thể, thần thể.

Phàm thể không được cho vào, bởi vì phàm nhân cùng thiên địa nguyên khí có sự cách biệt, không cách nào tu luyện, đến nay không một ai có thể đánh vỡ quy tắc này.

"Nếu như đạo thể. . . À không, dù chỉ là linh thể thì tiểu tổ cũng có thể nhất phi trùng thiên, cùng thiên kiêu sánh vai." Lão giả tóc trắng thở dài, nói.

Hắn tên là Bạch Trang, là một vị giảng kinh trưởng lão của thánh địa Thái Huyền, là một vị Trảm Đạo Vương và đồng thời cũng là trợ lý sinh hoạt kiêm chức vú em của Diệp Tiêu Dao.

Người có thể có được loại đãi ngộ tại toàn bộ thánh địa Thái Huyền hắn là một cái duy nhất!

Chương sau