Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Cũng không lâu lắm, trong bụi cỏ rậm rạp có một người bò ra, theo sau là một người khác.

Một trước một sau, đúng là Tôn trưởng lão cùng đồ đệ Mộ Ngôn của hắn.

- Các ngươi sẽ phải hối hận!

Tôn trưởng lão không dám ở lại lâu, bởi vì lúc cái tên tiểu bạch kiểm kia bắt lấy hắn, ngay cả vận khí hắn cũng không vận được.

Hắn đã là Luyện thể thập trọng, có thể tạo nên áp lực lớn như vậy với hắn, chỉ có thể là tu sĩ luyện thể thập nhị trọng, hoặc là thập tam trọng mà thôi.

Sau khi sư phụ lên tiếng uy hiếp, đệ tử cũng không yếu thế nói:

- Các ngươi đợi đó! Kháo Sơn tông ta sẽ không tha cho các ngươi!

Bất quá, Ôn Bình chỉ nhàn nhạt đáp một câu:

- Phía trước, đi thẳng, không tiễn!

- Hừ!

Tôn trưởng lão hừ lạnh một tiếng.

Lúc chạm phải ánh mắt của Vân Liêu, cả người hắn không khỏi run lên.

Sau khi đuổi hai tên kia đi, Ôn Bình cầm lấy tấm bảng gỗ, quay sang nói với Vân Liêu:

- Vân trưởng lão, nhiệm vụ khiêng bàn giao cho ngươi!

Vân Liêu im lặng gật đầu.

- Đem cả bảng thông báo theo.

- Được.

Đang lúc chuẩn bị cất bước quay về đỉnh Vân Lam Sơn, bên tai Ôn Bình đột nhiên vang lên âm thanh hệ thống.

- Chúc mừng Kí chủ đã thành công hấp dẫn một tu sĩ Luyện thể ngũ trọng, 15 tuổi, hơn nữa người này rất có tiền. Có thể là ngày mai, hoặc hôm nay sẽ đến.

- Rốt cuộc cũng đến!

Ôn Bình rất cảm kích, lực hấp dẫn này cũng nghịch thiên quá đi, quả thật là không có chỗ chê.

- Bất quá, Kí chủ, tới thì tới, nhưng có lưu lại được hay không thì phải xem bản lãnh của ngươi.

- Yên tâm đi, chỉ cần hắn đến, ta cũng không tin hắn nguyện ý đi.

Ôn Bình ngoác miệng cười, liếc mắt nhìn Vân Liêu vẫn còn đang ngơ ngác chưa biết chuyện gì bên cạnh:

- Không có việc gì, ta cảm thấy ngươi ném cái tên Tôn trưởng lão kia... Rất sảng khoái a!

- Tôm tép nhãi nhép mà thôi! – Vân Liêu nhàn nhạt đáp.

- Về thôi!

Vỗ vỗ vai Vân Liêu, Ôn Bình cất bước đi về phía đỉnh núi.

***

Dương gia dùng tơ lụa sinh ý mà đứng vững tại Thương Ngô thành gần trăm năm, thậm chí, hai mươi năm trước, hơn phân nửa người Thương Ngô thành đều mặc quần áo làm từ tơ lụa của Dương gia, tuyệt đối xứng danh là phú thương eo quấn đầy bạc.

Đáng tiếc, trong nhà không sinh ra được một tu sĩ nào, cho nên dù có tiền, nhưng lại chẳng là gì trong mắt các gia tộc tại Thương Ngô thành.

Về sau, đại gia chủ Dương gia dùng hết sức lực bồi dưỡng thế hệ con cháu tu hành, thậm chí, không tiếc một số tiền lớn mời tu sĩ Luyện thể đến giảng bài.

Hai mươi năm trôi qua, nhân tài trong tộc xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Đáng tiếc, Dương Nhạc Nhạc, nhi tử của đương đại gia chủ Dương gia lại là một phế vật chính cống.

Mười bốn tuổi vẫn chỉ là Luyện thể nhất trọng.

Ngay khi mọi người cho rằng hắn đã hết hi vọng bước trên con đường tu hành, thì đột nhiên, Dương Nhạc Nhạc nổi danh.

Trong vòng một năm, đột phá tứ cảnh, mấy ngày trước, hắn còn giành được khôi thủ trong đại bỉ (1) của gia tộc.

(1) Thi đấu, cuộc thi.

Vì vậy, Dương gia liền quyết định đưa Dương Nhạc Nhạc vào tông môn tu luyện. Nhưng Dương Nhạc Nhạc này lại không chọn Kháo Sơn tông, mà hết lần này đến lần khác muốn vào Bất Hủ tông đã sớm xuống dốc. Phụ thân của hắn hết cách, chỉ có thể để quản gia đi cùng hắn đến Bất Hủ tông xem thử.

- Thiếu gia, Bất Hủ tông đã sớm hết thời, trưởng lão và đệ tử trong tông đều đến đầu nhập Kháo Sơn tông, hơn nữa còn lấy đi đồ vật trong tông. Công pháp gì gì đấy đều bị mang đi, người có đến đó cũng không học được cái gì đâu.

Lão quản gia đi theo bên cạnh Dương Nhạc Nhạc tận tình khuyên bảo, e sợ thiếu gia nhà mình bị hỏng đầu, thật sự muốn gia nhập Bất Hủ tông.

- Ngươi không nghe đồn à? Mấy ngày nay, Bất Hủ tông bắt đầu thu đồ đệ, rất nhiều tu sĩ Luyện thể tìm đến, nhưng tất cả đều bị cự tuyệt, không có gì nắm chắc, sao bọn họ dám làm thế?

- Thiếu gia, người chỉ biết một mà không biết hai. Bất Hủ tông kia đề ra điều kiện nhập tông quá hà khắc, cho nên đa số mọi người đều là đi xem náo nhiệt mà thôi. Hơn nữa, chuyện bị từ chối cũng chỉ là lời đồn nhảm, chưa chắc có thật.

- Theo lời ngươi nói, ta thật sự không nên đến Bất Hủ tông?

- Kháo Sơn tông rất tốt.

- Đi xem thử, ta cũng chưa nói sẽ gia nhập!

Kỳ thật, Dương Nhạc Nhạc cũng không nói ra được mục đích muốn đến Bất Hủ tông.

Hắn cứ có cảm giác, có một cỗ lực lượng đang dẫn dắt hắn, yên lặng nói với hắn: Nhất định phải đến Bất Hủ tông.

Loại cảm giác này phi thường vi diệu.

Dương Nhạc Nhạc cũng không nói gì thêm với quản gia, cất bước đi về phía tây Thương Ngô Thành, thẳng hướng Vân Lam Sơn.

Quản gia đã qua sáu mươi, bất đắc dĩ đành phải theo hắn đi đến Bất Hủ tông.

Leo hết một ngàn bậc thang, Dương Nhạc Nhạc đứng ở quảng trường, ngẩng đầu nhìn chủ điện hùng vĩ.

Lúc nhìn đến bức tượng cự hổ chuẩn bị nhảy vọt lên trời kia, trong lòng chấn động.

Quả nhiên là đại phái!

Tuy đã xuống dốc, như vẫn như cũ, một cái Kháo Sơn tông vừa quật khởi sao có thể so sánh được.

Bất quá, hắn tiến lên mấy bước, nhưng chẳng thấy ai.

Đi vào chủ điện, bên trong cũng trống rỗng.

Hô vài tiếng nhưng chẳng có kết quả, Dương Nhạc Nhạc đã có ý nghĩ hạ sơn. Nhưng khi quay người, hắn liền thấy một người đứng ngoài chủ điện.

Diện mạo như ngọc, phong độ phiên phiên, hắn đứng ngược sáng, ánh hoàng hôn dường như sinh ra chỉ để làm nền cho hắn.

Vân Liêu mở miệng hỏi:

- Ngươi tìm ai?

- À... Xin đừng hiểu lầm. Ta nghe nói Bất Hủ tông thu đệ tử, cho nên đến xem.

Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Vân Liêu, Dương Nhạc Nhạc biết mình tự tiện xông vào chủ điện quả thật có hơi đường đột, liền vội vàng giải thích.

- Ngươi xác định?

Vân Liêu ngưng thần, dò xét cảnh giới của vị thiếu niên trước mặt.

Luyện thể ngũ trọng.

Kế đó, hắn hỏi:

- Ngươi bao nhiêu tuổi.

- Vừa qua 15.

- Kỳ quái, chẳng phải Bất Hủ tông đã xuống dốc một năm rồi sao? Sao có nhiều người đến như vậy! – Vân Liêu nghi hoặc cảm thán một câu. Chợt, trong đầu hắn hiện lên bộ dạng phong khinh vân đạm của Ôn Bình lúc trước.

- Tiền bối, ngài nói gì?

- Không có gì, ngươi đi theo ta, chuyện thu đệ tử do tông chủ phụ trách.

Vân Liêu xoay người, mang theo Dương Nhạc Nhạc đi về phía trọng lực trường. Lúc gần đến nơi, đột nhiên, hắn nhớ đến một chuyện, vội hỏi người phía sau:

- Ngươi muốn nhập tông? Có mang đủ tiền không?

Dương Nhạc Nhạc ngây ra một lúc, khó hiểu hỏi:

- Mang tiền?

- Muốn... Muốn gia nhập Bất Hủ tông phải giao một ngàn kim! – Vân Liêu ngượng ngùng nói lại một lần nữa lời của Ôn Bình.

- Nhập môn cần nhiều tiền như vậy?

Không riêng gì Dương Nhạc Nhạc phát ngốc, lão quản gia bên cạnh cũng có hơi kinh ngạc. Vốn dĩ hắn cho rằng một ngàn kim tệ nhập môn chỉ là lời đồn, không phải thật.

Vân Liêu liếc nhìn vẻ mặt hai người nọ, không nói gì thêm, mang cả hai đến bên ngoài trọng lực trường, nói:

- Tông chủ của chúng ta ở phía trước.

- Lại đây, ngồi xuống, uống chén trà giải khát nào! – Đúng lúc này, giọng của Ôn Bình vang lên phía trước.

Đi được vài bước, mọi người liền nhìn thấy hắn đang ngồi cạnh bàn đá.

Sau khi nhìn thấy vị tông chủ trẻ tuổi kia, suy nghĩ gia nhập Bất Hủ tông của Dương Nhạc Nhạc lập tức bay sạch.

- Quy tắc sử dụng trọng lực trường: Đệ tử bình thường một ngày 3 canh giờ... Mỗi canh giờ 10 kim tệ.

Nhìn thấy quy tắc này, lại kết hợp với một ngàn kim phí nhập môn, rốt cuộc, Dương Nhạc Nhạc cũng hiểu ra. Nguyên lai, Bất Hủ tông đã biến thành nơi vơ vét của cải.

- Thiếu gia, chúng ta đi thôi, bọn họ định lừa tiền đấy! – Lão quản gia đứng bên cạnh thấp giọng nói.

Thanh âm tuy nhỏ, nhưng Ôn Bình vẫn nghe rất rõ.

Ôn Bình nói:

- Vân trưởng lão, ngươi là người đi trước, nói một câu công bằng đi!