Hệ Thống Kẻ Phản Diện (Dịch)

Chương 15. Tuổi trẻ thời nay thật biết chơi (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tiểu nha đầu nghe vậy cũng ngậm miệng, gặm đùi gà. Mũi nàng đỏ ửng, những giọt nước mắt lớn như hạt đậu lăn dài trên gương mặt bụ bẫm, gật đầu lia lịa như chim gõ kiến.

La Hồng nhìn La Tiểu Tiểu vô cùng ngoan ngoãn, lòng có phần mệt mỏi.

Thôi vậy, khi khác lại từ từ khơi gợi thiên tính của tiểu nha đầu xấu tính này vậy.

Diêu Tĩnh lẳng lặng bày đồ ăn lên bàn.

La Hồng liếc nhìn nàng: "Ngồi xuống cùng ăn đi."

Diêu Tĩnh bị dọa sợ, vội vàng xua xua tay: "Không... không được."

Nhưng La Hồng không đáp chỉ phụng phịu nhìn nàng, cầm bát lên, gắp một chiếc đùi gà đặt vào trong bát, tay vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình.

Hắn không cho nàng nghi ngờ nữa, nghiêm nghị nói: "Ngồi xuống, ăn!"

Trần quản gia nhìn La Hồng kinh ngạc.

Diêu Tĩnh im lặng, thận trọng ngồi xuống mép ghế.

"Ta... ta ăn, công tử đừng giận."

Lúc này, La Hồng mới hài lòng gật đầu.

Quả nhiên vẫn là hồng mềm dễ bóp.

Hắn nâng bát cơm trắng lên và vào miệng.

Nhưng tròng mắt cũng vừa vặn liếc thấy Diêu Tĩnh đang khẽ khàng dùng ngón trỏ xanh xao đẩy bát đùi gà ra xa.

"Dừng!"

La Hồng mặt không cảm xúc thô bạo đặt bát cơm đang ăn xuống.

Khiến Diêu Tĩnh bị dọa sợ, vội vàng cầm đùi gà vùi đầu vào ăn.

Trần quản gia tỉnh bơ nhìn một màn đó, lắc đầu cười cười, tuổi trẻ bây giờ biết chơi ghê.

Sau khi ăn xong.

Triệu Đông Hán vội vã chạy vào, gương mặt sẹo vô cùng nghiêm nghị nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ lo âu và tức giận đè nén.

"Công tử, Trần quản gia."

"Có mấy vị quan sai ở ngoài phủ... muốn áp giải công tử đến nha môn!"

Vết sẹo trên mặt Triệu Đông Hán giật giật, sâu trong mắt hắn ta ánh lên sự tức giận đang bùng nổ.

Đến rồi!

Quả nhiên đã đến rồi!

Sự trả thù của tên chó má Cổ Tư Đạo nhanh như thế đã đến rồi!

"Quan sai của huyện nha nói lần này có cả sứ giả Đại Lý Tự ở kinh thành đến cùng xử lí."

Triệu Đông Hán buồn bực nói.

Bầu không khí trong đại sảnh lập tức hạ xuống mức âm độ.

Tiểu Đậu Hoa đang dè dặt cúi đầu gặm đùi gà nghe Triệu Đông Hán nói chợt ngẩng đầu lên, không thể tin nổi.

Sứ giả của Đại Lý Tự?!

"Sao... sao còn rước cả sứ giả của Đại Lý Tự đến chứ?"

Gương mặt Diêu Tĩnh phút chốc trở nên trắng bệch.

Đây là Cổ Tư Đạo đến trả thù sao? Sao Cổ Tư Đạo lại có sức mạnh lớn vậy được?

Nàng cắn môi, lảo đảo muốn ngã, trong lòng vạn phần áy náy và cả sợ hãi đối với Đại Lý Tự.

"Đều do ta..."

Tiểu Đậu Hoa nhìn La Hồng mở miệng nói.

Nhưng La Hồng khi nghe lời Triệu Đông Hán nói lại nheo nheo mắt, nghĩ ngợi.

"La Hồng ta đâu có phạm phải tội nặng chém đầu... Chuyện không lớn, dùng tiền là có thể giải quyết."

"Hả?"

"Hối lộ quan sai... Đây cũng được xem như hành động của một nhân vật làm việc xấu mà, phải không?!"

La Hồng mím môi, trong lòng đột nhiên vui như nở hoa.

La Hồng liếc nhìn gương mặt đã trắng bệch của Tiểu Đậu Hoa, vui vẻ dùng sự dịu dàng trấn an nàng: "Không sao đâu."

Tiểu Đậu Hoa hoảng hốt, đã đến mức này rồi mà công tử vẫn còn tâm tư chiếu cố nàng.

Công tử quả nhiên là người tốt.

Đại Lý Tự rốt cuộc xấu xa đến thế nào, Tiểu Đậu Hoa mất nhà là hiểu rõ nhất. Lúc ban đầu, những nha sai của Đại Lý Tự ấy xông vào phủ của phụ thân nàng, từng kẻ từng kẻ đều giống như sói đói, bộc lộ hết những mặt xấu xa nhất của con người.

Thậm chí, có nha sai còn định kéo nàng vào phòng chứa củi, nếu không phải mẫu thân đem cái chết ra bức bách, có lẽ nàng sớm đã gặp chuyện rồi.

Tiểu Đậu Hoa cúi đầu, những giọt lệ lớn lã chã rơi xuống từ hốc mắt nàng.

Nàng quả thật là một yêu tinh hại người...

Đi đến đâu cũng làm khổ người khác.

"Công... công tử, xin lỗi..."

La Hồng nhìn dáng vẻ đáng thương của Tiểu Đậu Hoa, vốn dĩ muốn an ủi nhưng nghĩ vẫn phải giữ hình tượng phản diện nên có phần e ngại.

Hắn mở miệng quát:

"Im miệng!"

"Cấm khóc!"

Tiểu Đậu Hoa sợ hãi, che miệng, nức nở không thành tiếng.

La Hồng thấy thế, âm thầm thở dài, quả hồng này quả thực là quá mềm yếu rồi.

La Tiểu Tiểu cũng trọn tròn mắt, vừa gặm đùi gà vừa bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra?

"Trần thúc, ta đi xử lí một chút." La Hồng nhìn Trần quản gia, bình tĩnh cười nói.

Sứ giả Đại Lý Tự đến từ kinh thành...

Chức vụ rất cao, nếu hối lộ thành công... sợ là tội ác cực lớn rồi!

Hối lộ quan viên vốn là tội danh nặng nhất.

Hối lộ đại quan tự nhiên càng ác hơn!

Đây thật sự là chuyện xấu siêu khủng!

Cuối cùng cũng có cơ hội gây tội ác rồi!

Nội tâm La Hồng bỗng nhiên vô cùng kích động, cũng vô cùng mong chờ.

Còn Trần quản gia vẫn bộ áo xanh, sau khi uống cạn phần rượu trong chén, từ từ đặt chén lên bàn.

"Công tử khỏi cần lo, công lý vốn ở trong lòng, đi đi."

Trần quản gia nhẹ cười.

Trong giọng nói ẩn chứa sự bình tĩnh như gió xuân thổi vào lòng người, trấn an tất cả những người đang ngồi trên bàn ăn.

La Hồng nhẹ gật đầu, xoay lưng bỏ đi.

Trần quản gia nhìn theo bóng lưng La Hồng, trong mắt hiện lên sự lạnh giá.

Nếu công tử làm chuyện xấu thì quan phủ hay Đại Lý Tự sẽ tự mình đến bắt, ông cũng sẽ chẳng có ý kiến gì.

Tuy nhiên...

Nếu công tử làm chuyện tốt, cứu dân nữ bị cẩu thư sinh đùa bỡn trên phố mà còn bị bắt giam thì Trần Thiên Huyền ông sao có thể ngồi im không quản đến được.

Trời đất bao la, trên thế gian này vẫn phải nói rõ trắng đen!

La Hồng rời khỏi đại sảnh, không lập tức đến gặp quan sai mà trở về phòng mình, cầm theo một xấp ngân phiếu rồi mới rời đi.

Triệu Đông Hán theo sau lưng La Hồng, lưng hùm vai gấu, vết sẹo trên mặt vẫn giật giật liên hồi, kiềm chế lửa giận, nghiến răng nghiến lợi.

Công tử là một người chính nghĩa như vậy mà còn bị con chó thấp kém Cổ Tư Đạo hãm hại, đẩy vào tù!

Thế gian này còn có công đạo, lí lẽ hay chăng?!

Trước cửa La phủ, đèn đuốc sáng rực.

Mấy tên mặc sai phục nhìn thấy La Hồng, sắc mặt lạnh tanh.

"Ngươi chính là La Hồng?"

"Nhanh nhẹn lên, huyện lệnh đại nhân và sứ giả Đại Lý Tự muốn gặp ngươi."

Mấy tên sai dịch thiếu kiên nhẫn nói.

Nói rồi, bọn chúng rút thanh đao bên hông ra chuẩn bị đặt lên cổ La Hồng.

Triệu Đông Hán nhất thời cáu giận, gầm lên một tiếng.

Hắn ta bước đến như mãnh thú xù lông.

"Công tử nhà ta có tội gì?"

"Sao các ngươi phải dùng đến đao kiếm với công tử nhà ta!"

Trên người Triệu Đông Hán bộc phát sức mạnh kinh người đã khiến cho tất cả lũ sai dịch chấn động lùi lại.

"Khí thế này là của người học võ?"

Trong lòng lũ sai dịch khiếp sợ, bàng hoàng nhớ lại, La phủ này... cũng không phải hạng xoàng xĩnh gì.

"La công tử, xin mời."

Sai dịch đi đầu vô cùng cung kính, ra lệnh cho thủ hạ thu hồi vũ khí, dẫn đường cho La Hồng.

La Hồng đã đút một tay vào ngực, chuẩn bị rút ra một tấm ngân phiếu mở đầu cho con đường hối lộ của hắn, chẳng ngờ những tên sai dịch này lại bị lão Triệu dọa sợ.