Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ui, đau đầu quá!

Lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, Trần Hạo cảm giác cái ót dường như giống như bị người ta đánh một gậy, cứ âm ĩ kho chịu, chịu không nổi nên khuông mặt có chút vặn vẹo.

Dùng sức xoa xoa cái ót, Trần Hạo ngồi dậy nhìn xung quanh một chút.

Bên ngoài cửa sổ là một mảnh ánh sáng chói chang, xem ra đã gần trưa rồi, cái bụng réo lên ọc ọc, xem ra là đói quá nên tỉnh lại.

Hồi tưởng những chuyện trước khi hôn mê đã làm, hắn nhịn không được cười khổ:

- Quả nhiên không có đạo hạnh không thể làm gì, dùng tinh thần để khai quang quá tổn thương thân thể rồi.

Thở dài, Trần Hạo từ trên giường ngồi dậy, cầm hai vật đã khai quang, Uyển Như bình thường đã có linh tính như thế, nếu thấy thứ này thì thế nào cũng thích, nghĩ thế một tia lo lắng trong lòng cũng tan biến đi.

Chịu tội hai lần lấy được hai kiện pháp khí, đáng.

Hả, nhiều cuộc gọi nhỡ như thế?

Sau đó, Trần Hạo theo thói quen cầm điện thoại di động lên mở ra nhìn, nhất thời lại càng hoảng sợ.

Tren màn hình điện thoại có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, còn có hơn mười cái tin nhắn ngắn, vừa nhìn tên, khóe miệng Trần Hạo giật một cái, thầm nghĩ chết rồi.

Cuộc gọi nhỡ là của Vương tỷ, tin nhắn cũng là do Vương tỷ gửi, đây chính là sếp của hắn đó.

Xong đời rồi, lo lay hoay làm nhiệm vụ với khai quang lại quên mất mình còn phải đi làm, hình như hôm đó cúp cả một ngày, sau đó ngày hôm nay...

Trần Hạo xem sắc trời, vẻ mặt đau khổ. Xem ra một cái công việc khá tốt sắp phải đi đến hồi kết rồi.

Vội vàng mở điện thoại di động ra, Trần Hạo bắt đầu gọi lại cho Vương tỷ. Chỉ trong vòng một tiếng bíp, sau đó một giọng nữ gào thét vang lên.

- Trần Hạo, cậu đang làm cái gì thế? Tưởng vẫn còn đang đi học nên muốn nghỉ là nghỉ sao?

Trần Hạo rời xa điện thoại di động, chờ tiếng chửi kết thúc, lúc này mới đưa điện thoại tới gần nói:

- Vương tỷ, xin lỗi, em gặp phải chút chuyện, cho nên...

- Đừng nói với tôi là bà cậu qua đời, cũng đừng nói là cậu đắc tội người nào, bị người ta khi dễ, đây không phải phim truyền hình đâu. Trần Hạo, không muốn làm thì từ chức đi, tôi đảm bảo sẽ duyệt cho cậu, đừng mang những tật xấu ở trường đến công ty.

Vương tỷ tiếp tục rít gào, sau đó không nói hai lời, trực tiếp cắt đứt.

Trần Hạo không biết nói gì.

Haiz, hết vui rồi.

Thôi kệ, đã có hệ thông giúp quỷ làm vui, loại công việc này cũng không cần phải làm tiếp nữa, có thể đây chính là cơ hội giải thoát.

Trần Hạo hít sâu một hơi, âm thầm quyết định, nỗ lực làm nhiệm vụ, tranh thủ sớm ngày đạt được đạo hạnh, như vậy mình mới có thể trở thành một đại sư chân chính, dựa vào khai quang để làm giàu.

Cầm điện thoại di động lên gọi một cuộc điện thoại.

- Ha ha, vừa muốn gọi điện cho chú em, không nghĩ tới cậu lại gọi đến trước, đúng là thần giao cách cảm mà.

Điện thoại vừa được kết nói, giọng nói hào sảng của Chu Cương đã ha hả vang lên.

Khóe miệng Trần Hạo giật một cái.

Đúng là khô lời, không hổ là người lăn lộn lâu năm trong cái thế giới này.

- Chu ca, đồ cho chất nữ đã chuẩn bị xong, có thời gian rảnh không, tôi sẽ đem qua.

Trần Hạo cười nói.

Chu Cương nói:

- Đương nhiên là có, chị dâu cậu đã đi mua thức ăn, cậu bây giờ cứ tới đây, hai anh em mình cùng nhau uống vài chén.

Trần Hạo nhận lời.

Cúp điện thoại, trước tiên tắm rửa, sau đó thay một bộ quần áo mới rồi mang theo hai kiện pháp khí ra cửa.

Nửa tiếng sau, Trần Hạo đi tới tiểu khu Chu Cương ở, vừa gõ cánh cửa, Chu Cương đã mở cửa nghênh tiếp, cười ha hả lên tiếng giống như đón tiếp bà con họ hàng, so với lần đầu tiên thì đúng là một trời một vực.

Trần Hạo cười nói:

- Thế nào? Được công lao lớn như thế mà anh Chu vẫn rảnh rỗi như thế?

Chu Cương tức giận:

- Lúc đó là do tôi nóng đầu nên mới lập tức hành động như thế, cậu không biết chuyện nào gây động tĩnh lớn thế nào đâu, phía trên còn đang muốn quở trách xuống đấy.

Trần Hạo nói:

- Dù gì thì cũng đã làm rồi, công lao này vẫn là hàng thật, không lẽ không được công nhận sao??

Chu Cương cũng không che giấu, cười nói:

- Cũng không phải không được công nhận, phỏng chừng có khả năng lại tăng thêm một cấp, chỉ là chuyện tốt thì không có khả năng một mình độc chiếm,

Cũng phải cho anh em bên mới có chén canh húp chứ.

Trần Hạo bừng tỉnh, chợt thầm than, ở trong cái thế giới này có thể trở thành người nắm quyền thì có một ai là người đơn giản đây, mình là người ngoài nghề như thế thì cũng không nên nhúng quá sâu vào.

- Đây, đây là thứ tôi chuẩn bị cho cháu, dùng dây xâu lại sau đó đeo lên cho nó là được, nhớ đừng tự ý lấy xuống.

Trần Hạo lấy ngọc phật đã chuẩn bị trước ra đưa cho Chu Cương.

Chu Cương không có khách khí, sau khi nhận lấy liền đánh gia một chút, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Dùng nhãn lực của hắn nhìn qua một cái liền biết ngọc này cũng không phải là ngọc thật.

Nhưng nếu nhìn kỹ lại thì có thể nhận ra viên ngọc này bất phàm, cái loại cảm giác linh động này làm hắn tựa như cảm thấy viên ngọc này có sự sống vậy..

Trong lòng Chu Cương nhất thời ngưng trọng lên.

Giá trị của một món đồ không phải chỉ đánh giá qua chất liệu của nó quý như thế nào.

Giống như ngọc phật này, Chu Cương biết giá trị của nó nhất định không cao, tối đa là mấy trăm tệ.

Nhưng cảm giác mà hắn tự mình cảm nhận được và tác dụng mà Trần Hạo nói ra là giám trị của viên ngọc phật này tăng lên cả trăm lần, thậm chí đến mức có tiền cũng không thể mua được.

Chu Cương cảm giác như cầm phải một món đồ nóng phỏng tay, trong lòng có ý muốn trả tiền lại cho Trần Hạo.

Bất quá nhìn biểu tình Trần Hạo nhàn nhã tự tại, hoàn toàn không đem mình làm người ngoài mà khách sáo, Chu Cương suy nghĩ một chút cũng bỏ qua.

Một kỳ nhân như thhế, nếu như bởi vì một phần khách sáo khách khí mà phá hư giao tình, vậy thì không đáng. Hơn nữa, sau khi chứng kiến thủ đoạn thần kỳ của Trần Hạo, Chu Cương hoàn toàn khẳng định tên kỳ nhân này tuyệt đối là một quý nhân, đối với tương lai mình chính là một sự trợ giúp vô cùng to lớn.

- Ừm, vậy anh đây cũng không khách khí, anh thay cháu nó cảm ơn cậu.

Chu Cương nói thật.

Trần Hạo nhất thời liền nở nụ cười.

Tuy rằng một món pháp khí khai quang rất trân quý, gần như là chính dùng mạng của mình để cầm tới. Nếu cư đưa như thế thì cảm giác có chút rẻ mạt. Bất quá ở trên đời này, tiền tài cũng không phải là tất cả, các mối quan hệ cũng không thể dùng tiền là có thể có được.

- Anh Chu khách khí rồi, cho cháu nó một món đồ chơi thôi, cũng không đáng bao nhiêu tiền, khách khí làm cái gì, à phải rồi, chị dâu còn chưa về sao? Thằng em từ hôm qua đến bây giờ đều chưa có hạt cơm nào vào bụng đây, đói muốn xỉu rồi.

Trần Hạo sờ sờ bụng.

Chu Cương cười ha ha một tiếng:

- Vậy trước tiên ăn trái cây trước đi, đây chính là một loại quýt mà chị dâu cậu mang từ nhà mẹ đẻ về đấy, đều là hàng tự nhiên ở nhà trồng đấy, không có thuốc đâu.

Nói xong, Chu Cương liền đem cho Trần Hạo mấy trái quýt.

Trần Hạo cũng không khách khí, lột xong rồi ăn.

Vừa ăn vừa nói chuyện, ánh mắt Trần Hạo đột nhiên chớp động, mở miệng hỏi: - Lão ca, anh là cảnh sát, kiến thức rộng rãi, không biết có thể vì anh em giới thiệu một vài chỗ đặc thù hay không.

Chu Cương sửng sốt, hỏi:

- Chỗ đặc thù gì?

Trần Hạo nói:

- Ví dụ như, ví dụ như những chỗ có người chết xảy ra những việc kỳ lạ, mọi người hay gọi là những nơi không sạch sẽ ấy.

Hể!

Khóe miệng Chu Cương giật một cái, không biết đỡ như thế nào.

Ngươi lại cùng một tên cảnh sát nói những chuyện này, cảm giác thật là vi diệu mà.

Trần Hạo tiếp tục nói:

- Lão ca đừng có nghi ngờ em, ta cũng không phải làm chuyện gì xấu, chỉ là muốn tích góp một một chút điểm công đức mà thôi, đầu năm nay tu hành không dễ, cơ bản đều phải dựa vào công đức để tăng đạo hạnh, người anh em này của anh xuống núi không lâu, cũng phải có lý tưởng một chút chứ? Nếu ăn vẫn không thể làm gì thì mặt mũi tổ sư gia đều bị em ném đi hết rồi.