Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hiệu suất làm việc cấp tốc của cảnh sát cũng làm Trần Hạo có một cái nhìn mới.

Chỉ vừa qua năm phút đồng hồ thì đã có một xe cảnh sát ở dưới lầu đón Chu Cương và Trần Hạo, một cảnh sát hơn ba mươi tuổi, thoạt nhìn cường tráng lão luyện một bên lái xe, một bên nhìn Chu Cương nói:

- Chu đội, tại sao lại đột nhiên hành động? Chẳng lẽ có người giúp chúng ta sao? Người ta vất vả giúp chúng ta như thế, chúng ta gấp rút hành động thế này hình như cũng không ổn lắm.

Chu Cương liếc mắt nhìn Trần Hạo một cái, mặt không chút thay đổi nói: Trước tiên đừng hỏi nhiều, báo tin các tiểu đội đi quán bar Mị Hoặc."

Lão luyện cảnh sát động tác một trận dừng lại, kinh ngạc nói:

- Quán bar Mị Hoặc? Đến chỗ đó làm gì?

Chu Cương nhíu mày không nói lời nào.

Cảnh sát lão luyện phản ứng kịp thời, cười khan một tiếng cũng không dám nhiều lời, một bên lái xe xe, một bên lấy ra bộ đàm chuyên dụng bắt đầu phân phó.

Gần tám phút sau, bảy tám chiếc xe cảnh sát đã xuất hiện chặn trước cửa ra vào của quán bar, một đám cảnh sát rất nhanh xuống xe, chia làm mấy đợt chốt chặn tất cả lối ra vào của quán bar.

Nìn cửa ra vào, Chu Cương nhìn Trần Hạo nói:

- Trần tiên sinh, tiếp theo nên làm gì?

Nghe nói như thế, vẻ mặt cảnh sát lái xe vô cùng kinh ngạc, ánh mắt cổ quái nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo khẽ mỉm cười:

- Đương nhiên là trực tiếp đi vào, người nào đó đã chờ chúng ta rất lâu rồi, đành phải trông cậy vào Chu đội vì cô ấy giải oan đây.

Ánh mắt Chu Cương híp lại.

Mặc dù nói không tin quỷ thần, thế nhưng hắn làm cảnh sát nhiều năm như vậy cũng gặp phải không ít kỳ án không cách nào dùng khoa học để giải thích, những thứ này đều trở thành phiền não ở trong lòng hắn.

Lần này Trần Hạo chủ động tới cửa, sử dụng thủ đoạn mê tín, nói những lời mê tín, nếu như là một cảnh sát khác chắc hẳn không thèm để ý, thậm chí còn cảnh cáo một phen.

Thế nhưng Chu Cương thì khác, hắn muốn nhìn một chút, thủ đoạn mê tín rốt cuộc là có phải là thật hay không, nếu như lần này Trần Hạo hoàn toàn đúng, như vậy công dụng người này rất lớn, ngày sau gặp phải kỳ án quỷ dị chưa giải quyết, thậm chí những vụ án trước đây không cách nào giải quyết đều có thể sử dụng phương pháp mới để phá án.

Đây là một trong những lý do Chu Cương làm theo những gì Trần Hạo nói.

- Đi thôi, tôi muốn nhìn một chút, hành động cấp tốc như thế này có ai mật báo cho tên Hổ ca kia không, nếu như có, hắc hắc, Chu đội anh đành phải thẩm tra đội ngũ của mình lại rồi.

Trần Hạo cười hắc hắc, đẩy cửa xe ra, xuống xe.

Chân mày Chu Cương cau lại, không nói một lời theo sát phía sau.

Mà đồng chí cảnh sát lái xe như tưởng mình đang nằm mơ.

Tên tiểu tử thoạt nhìn trẻ như thế rốt cục có lai lịch gì? Cư nhiên có thể chỉ huy Chu đội của bọn họ?

Tiến vào quán bar, mấy người nhân viên đều trợn mắt nhìn, tại sao cảnh sát lại đến nhiều như vậy?

- Ai nha, tưởng ai làm ra tràng diện lớn như thế, thì ra là Chu đội trưởng của chúng ta, đại nhân vật như ngài lại giá lâm nơi đây, thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này

Cả người xinh đẹp, dáng tươi cười như hoa, nữ nhân thành thục lắc lắc thân hình như rắn nước đi tới, cười hì hì nịnh hót.

Chu Cương còn chưa mở miệng, Trần Hạo liền cười nói:

- Phản ứng thật nhanh a, chậc chậc, Chu đội, không biết Mã Vĩ Triệu là vị nào, lá gan thật không nhỏ nha.

Mã Vĩ Triệu?

Trong mắt Chu Cương lóe lên hàn quang, lạnh lùng nói:

- Từ Tuệ, ta nhận được tin báo quán bar Mị Hoặc có buôn lậu thuốc phiện, đây là lệnh khám xét. Nói xong, Chu Cương lấy ra một tờ giấy, mặt trên ghi rõ ràng ba chử "Lênh Khám Xét".

Lại nói tiếp, đây cũng là phong cách Chu Cương, loại Lệnh Khám Xét này hắn chuẩn bị không ít, thời điểm mấu chốt có thể đưa đến tác dụng to lớn.

Cũng là Chu Cương trong giới cảnh sát tại Thạch Thành đại danh đỉnh đỉnh, phá án như thần, bằng không loại lệnh khám xét này phải xin mới được cấp, làm sao có thể để cho người ta tùy tiện giữ được.

Trong mắt nữ nhân thành thục kia lóe lên một tia hoảng sợ, chợt kinh ngạc nói:

- Buôn lậu thuốc phiện? Chu đội trưởng, đây thật là oan uổng quá, Mị Hoặc chúng tôi vẫn luôn tuân theo pháp luật, chưa bao giờ đi làm chuyện vi phạm luật pháp, chuyện này tuyệt đối là có người hãm hại chúng tôi.

- Có phải bị hãm hại hay không, sau khi lục soát thì sẽ biết. Xin phối hợp cảnh sát hành động.

Chu Cương mặt không thay đổi nói.

Từ Tuệ có chút chần chờ, còn muốn nói điều gì thì Chu Cương đã vung tay lên, cảnh sát đi theo liền hiểu ý tản ra khắp nơi.

Sắc mặt Từ tuệ trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Chu đội trưởng, có phải hơi quá đáng rồi không, không giải thích được thì nói chúng tôi môn buôn lậu thuốc phiện, còn gióng trống khua chiêng lục soát như vậy? Nếu truyền ra ngoài vậy sinh ý của Mị Hoặc chúng tôi sau này phải làm sao đây?

Trần Hạo cười hì hì nói:

- Việc buôn bán làm sao không tốt chứ, nếu như sau khi cảnh sát lục soát xong vẫn khai trương như thường thì đây mới là kinh doanh hợp pháp, sinh ý làm người ta yên tâm mới thu hút được thêm nhiều khách hàng, không phải sao?

- Cậu!

Từ Tuệ nhìn chằm chằm Trần Hạo.

Trần Hạo tiếp tục nói:

- Được rồi, cô gọi là Từ Tuệ đúng không, ừm, thoạt nhìn là một nugời phụ nữ xinh đẹp, ai có thể nghĩ tới nội tâm lại như rắn rết, độc phụ âm ngoan độc ác, hắc hắc, bản tính ác độc tàn bạo ăn sâu vào trong máu, đánh đập người khác như nô lệ, đúng là làm người ta phải sợ hãi nha.

Từ Tuệ lúc này hoàn toàn không thể bình tĩnh, hoảng sợ nhìn Trần Hạo, không thể tin được bí mật lớn nhất của bản thân bị người khác biết? Lúc cô ta làm những sự tình kia đều cực kỳ kín đáo, ngoại trừ mấy người thân cận ra, căn bản không có khả năng có người khác biết.

Bị bán đứng.

Giờ khắc này, trong nội tâm Từ Tuệ đột nhiên xuất hiện một ý niệm như thế.

Chu Cương đem phản ứng Từ Tuệ hoàn toàn thu vào trong mắt, trong lòng đối với lần hành động này đã yên tâm hơn phân nữa.

Xem ra vị Trần Hạo thần bí này rất có thủ đoạn.

- Thế nào? Sợ cái gì? Nhớ lúc cô dạy dỗ hai mươi bảy cô gái nhỏ mỗi ngày đều sống dưới sự sợ hãi, ngay cả ngủ đều mơ thấy ác mộng, lúc cô làm những chuyện này không nghĩ đến nhân quả báo ứng sao?

Trần Hạo tiếp tục hé miệng, mỗi chữ mỗi câu đều đâm thẳng vào trái tim Từ Tuệ.

- Cậu, cậu nói bậy bạ gì đó, ta không biết cậu đang nói cái gì.

Giọng nói Từ Tuệ cũng thay đổi, run rẩy, thân thể cũng bất an vặn vẹo, thoạt nhìn dường như có chút lạnh run.

Trần Hạo bĩu môi:

- Còn mạnh miệng, xem ra cô còn nghĩ Vương Hổ có thể che chở được cô, hắc hắc, nhìn cô còn có thể chống đỡ được bao lâu, Chu đội, đừng tìm lung tung nữa, chứng cớ phạm tội của Hổ ca có một phần trong phòng làm việc của hắn ở lầu ba, đem cái tủ thứ hai dời đi là thấy được một cái ngăn sắt ngầm, mật mã là wh737621, nhớ kỹ, mật mã không thể chọn sai, sai ba lần sẽ khởi động tự hủy, bên trong sẽ phát lửa tiêu hủy hết toàn bộ chứng cứ, cảnh sát phái đi cần phải đáng tin cậy đấy.

Lời này vừa ra, Từ Tuệ liền co quắp té trên mặt đất, căn bản cũng không cần mấy phút. Ánh mắt cô ta nhìn Trần Hạo tựa như nhìn thấy quỷ.

Chu Cương nhìn về phía cảnh sát bên cạnh, cảnh sát hiểu ý vội vàng chạy đi, đồng thời âm thầm liếc mắt nhìn Trần Hạo một cái, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Trần Hạo khinh thường nhìn thoáng qua Từ Tuệ, tiếp tục nói:

- Còn mấy chứng cứ ngày hôm qua Vương Hổ giao dịch chất có hại đều giấu dưới mật thất dưới đất, mật thất này khá khó tìm, trong góc căn phòng, đem thảm dời ra thì có thể thấy một cái cửa vào, bất quá cửa vào bị khóa, chìa khóa không ở nơi này, tưởng không có chìa khóa thì có thể làm khó được cảnh sát nhân dân chúng ta tra xét sao??

Chu Cương hiểu ý, lại có mấy cái cảnh sát rất nhanh đi tới tầng hầm ngầm.

Trong mắt Từ Tuệ lúc này không còn sức sống, chỉ còn lại sự kinh khủng