Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Rượu qua ba tuần, đồ ăn qua ngũ vị.

Trần Hạo tự nhiên là uống tới đỏ mặt tía tai, cảm giác có chút chóng mặt, cũng không phải đau đầu, quả nhiên là rượu ngon, chỉ tiếc tửu lượng của mình quá kém, không có phúc để hưởng thụ rồi.

Thấy bầu không khí có vẻ vui, Chu Cương tự nhiên nắm lấy cơ hội, hỏi:

- Chú em, buổi sáng câu đến công trường Thanh Khê Sơn có phát hiện đặt biệt gì không?

Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn(ý nói ăn đồ của người ta thì nói chuyện cũng mềm mỏng hơn), Trần Hạo cũng giấu diếm, trả lời:

- Phát hiện được nguồn gốc của tà khí, bất quá long khí toàn bộ Thanh Khê Sơn hoàn hảo, tà khí không quá nghiêm trọng, chỉ là đầu năm nay tu hành khó khăn, cho dù là tà khí thông thường thì cũng đối phó không nổi, cần phải cẩn thận từng bước.

Ánh mắt Chu Cương sáng lên, hỏi tới:

- Vậy chú em có phương pháp nào giải quyết không?

Trần Hạo chần chờ một chút, nói:

- Biện pháp thì thằng em này có một cái, nhưng có thể làm hay không thì em cũng không dám khẳng định, những thứ mà em không nắm chắc thì em sẽ không xuất thủ.

Chu Cương nghẹn lời, trong lúc nhất thời không biết tiếp lời thế nào.

Trần Hạo cười cười, tiếp tục nói:

- Anh Chu đừng hỏi nữa, em sẽ cẩn thận tính toán lãi xem sao, khi xác định được có thể làm hay không thì em sẽ báo cho anh biết.

Chu Cương thở dài nói:

- Cũng được, vậy anh sẽ đợi tin tốt của chú.

Ăn uống no nê, Trần Hạo không có ở lâu, mang theo tư liệu Chu Cương cho rồi rời đi.

Chờ Trần Hạo vừa đi, Dương Tuệ vừa mới dỗ Đồng Đồng ngủ đi ra, nhìn Chu Cương nói:

- A Cương, em cảm thấy anh bây giờ quá chỉ vì cái trước mắt, chỉ sợ không cẩn thận sẽ phá hư một chút tình nghĩa chúng ta vừa mới xây dựng với Trần Hạo.

Chu Cương ngẩn ra, chợt cười khổ nói: - Em không biết, cục trưởng Bạch không biết làm sao biết được anh kết giao với một kỳ nhân, có thể giúp giải quyết vấn đề ở công trường Thanh Khê Sơn, buổi trưa cục trưởng Bạch tìm anh nói chuyện, anh khó lắm mới che giấu được thân phận của Trần Hạo, bất quá đây cũng là một cơ hội vô cùng tốt, nếu như có thể giải quyết vấn đề ở công trường Thanh Khê Sơn, anh...

Dương Tuệ trực tiếp cắt đứt, nói: - Anh nghĩ như thế nào là chuyện của anh, từ lúc kết hôn em đã nói rõ là không được để vấn đề công việc ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta rồi, trước giờ anh đều làm rất tốt, em hy vọng sau này cũng thế.

Nói đến đây, Dương Tuệ dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:

- Sau hai lần tiếp xúc với Trần Hạo, em cảm thấy con người cậu ấy rất tốt, hôn nữa cậu ấy còn có một thân bản lĩnh, nếu như ở nơi khác thì sớm đã trở thành người giàu có quyền quý rồi, nói đơn giản thì vì người ta mới xuống núi nên anh mới có được cơ hội này thôi, đây cũng là cơ duyên của anh. Mà đối với nhà mình mà nói thì đây là đoạn duyên phận rất lớn, Đồng Đồng từ khi đeo ngọc phật mà Trần Hạo cho thì mấy tối nay nó đều ngủ rất ngoan, đây là việc mà một năm qua chẳng mấy lần xuất hiện, có thể trong thời gian tới Trần Hạo không thể giúp được gì nhiều cho chúng ta, nhưng vì có cậu ấy ở đây nên em và Đồng Đồng đều có cảm giác khá an toàn, không cần phải lo lắng xung quanh có thứ gì không sạch sẽ, cho nên anh cần phải xác định thật rõ ràng, cộng việc và gia đình, thứ nào quan trọng hơn.

Nói xong, Dương Tuệ xoay người đi vào phòng ngủ, cũng không cho Chu Cương cơ hội giải thích.

Chu Cương ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó đột nhiên cười đuổi theo, không bao lâu, bên trong phòng ngủ truyền đến âm thanh hì hì của hai người.

Thời điểm về đến phòng trọ, Trần Hạo đã thanh tỉnh rất nhiều, cũng suy nghĩ về biểu hiện của Chu Cương lúc ở trên bàn nhậu.

Nói đến việc này cũng không làm hắn ngạc nhiên lắm, dù sao mình cũng đã có biểu hiện sự tình này mình không lo nổi, mà công trường Thanh Khê Sơn quả thật có điều dị thường, hắn hy vọng được mình trợ giúp đó là lẽ thường tình. Bất quá mình muốn kết giao với một người bằng hữu có thể hỗ trợ lẫn nhau chứ không phải trở thành công cụ cho người ta lợi dụng, cho nên trong lòng Trần Hạo có một tia nặng nề.

Chỉ là hiện nay Chu Cương biểu hiện không rõ ràng, hơn nữa quả thật có trợ giúp mình cho nên Trần Hạo cũng không thể nói gì. Chỉ có thể nhìn xem tương lai như thế nào thôi, nếu như Chu Cương quả thật xem hắn là công cụ để thăng quan phát tài thì cũng không sao, sau khi trả hết ân tình thì vẫn có thể dần tạo khoảng cách, bằng vào bản lĩnh của mình thì đi đến nơi nào không kiếm được một chén cơm.

Lắc đầu xóa đi tâm tư rối bời, Trần Hạo lấy những tư liệu mà Chu Cương đưa ra xem.

Tổng cộng mười sáu trang giấy, trên mặt đều có tin tức, mỗi một mục đều là một địa điểm mang theo lời đồn đãi, truyền thuyết, còn có một chút nghiên cứu báo cáo của cảnh sát, thập phần cặn kẽ, vừa xem hiểu ngay.

Đúng là đỡ phải nhọc lòng.

Trần Hạo cười, liền bắt đầu nhìn từng trang. Sau một lát, hắn đặt tư liệu xuống, trầm mặc suy tư.

Tổng cộng có bảy địa điểm, đều ở phụ cận Thạch Thành, mỗi chỗ đều có chuyện ma quái nhưng lại không hề giống nhau.

Thấy những thứ này, Trần Hạo đột nhiên có chút không hiểu. Theo lý thuyết, Thạch Thành hiện nay cũng được coi là đô thị hạng hai, nhân khẩu đã lên tới cả trăm vạn.

Nhân khẩu lớn như thế, chưa nói đến sự cố tai nạn giao thông, số lượng người già cũng không phải là ít, mỗi ngày cơ hồ đều có vài người hao hết thọ mệnh, quanh năm suốt tháng thì phải có rất nhiều quỷ hồn mới đúng.

Vì sao mình đi cả một vòng, ngoại trừ Liễu Nguyệt Nga ra thì vẫn không có một con ma nào có thể làm hệ thống giúp quỷ làm vui kích hoạt nhỉ? Lẽ nào mấy năm nay những người chết đi đều không có chấp niệm gì sao?

Hay là hệ thống giúp quỷ làm vui này có năng lực phân biệt đặc thù, muốn kích hoạt nhiệm vụ thì cần phải có yêu cầu đặc thù?

Hệ thống này chẳng có linh trí nên không thể giải thích cụ thể được, Trần Hạo bó tay đành dùng những lý giải của mình để đi tìm hiểu hệ thống giúp quỷ làm vui này, hắn chỉ có thể mò mẫm từng chút một mà thôi.

Nghiên cứu bảy nơi một lượt, cuối cùng Trần Hạo lựa chọn ba nơi, quyết định ngày mai đi xem.

Đã có quyết định, Trần Hạo trực tiếp nằm xuống đến, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Một đêm vô sự, sáng sớm hôm sau Trần Hạo tỉnh dậy, không phải là tự nhiên tỉnh mà là bị tiếng chuông điện thoại kéo dậy.

Mơ mơ màng màng cầm lên nhìn, Trần Hạo giật mình một cái liền ngồi dậy, vội vàng bấm nút trả lời:

- Xin lỗi Vương tỷ, ngày hôm qua uống nhiều quá, em lập tức tới công ty ngay.

- Đến cái rắm, cậu nói mấy ngày rồi, chỉ là mắng cậu một câu, cậu liền tự ái không đi làm nữa? Cậu xem công ty thành cái gì rồi.

Giọng Vương tỷ oang oang xuyên thấu loa điện thoại truyền đến, triệt để chấn tỉnh Trần Hạo.

Cũng không phải sao, hai ngày nay đều không có đi làm, chính hắn cũng không muốn sống theo lối sống lúc trước nữa, đậu má mới phát tài lên được một chút đã không còn biết ngày tháng gì nữa, thói quen này thật là quá đáng sợ mà.

Trần Hạo trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, không biết trả lời như thế nào.

Vương tỷ cũng trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi:

- Cậu dự định không đi làm nữa thật à?

Lúc nào cần dứt khoát thì nên dứt khoát, Trần Hạo trả lời:

- Vương tỷ, cảm ơn chị một tháng này đã giúp đỡ cho em, em biết chị đối với em rất tốt, trong công việc cũng giúp đỡ em rất nhiều, nhưng ông bà có câu, nước chảy xuống chỗ thấp, người thường đi nơi cao, hiện tại em vừa tìm được một công việc tốt hơn, cho nên...

Vương tỷ lại trầm mặc.

Trần Hạo đang muốn tiếp tục giải thích thì âm thanh Vương tỷ vang lên, lần này ôn hòa hơn nhiều hơn.

- Nếu đã tìm được chỗ tốt hơn thì chị cũng không khuyên cậu nữa, mấy người trẻ tuổi mới bước ra đời đều như thế, cậu có thể lăn lộn được thì không còn gì tốt hơn, bất quá chị thật coi trọng chú, nếu như ở ngoài lăn lộn không nổi nữa thì cứ trở về, chị lúc nào cũng hoang nghênh.