Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

- Chúng ta không có tiếng nói chung.

Annie lạnh lùng nhìn Đỗ Địch An tiếp tục nói:

- Nếu không phải mẹ của ngươi chữa khỏi bệnh cho cha ta thì chúng ta căn bản sẽ không có bất kỳ liên hệ nào, bất quá đừng mưu toan nghĩ rằng bằng chút ân tình ấy liền có thể trèo lên gia tộc bọn ta, Annie ta tuyệt sẽ không tìm một người chồng vô năng để cho ta mất hết mặt mũi.

- Mặc dù các ngươi liều mạng bắt chước cao nhã cùng tu dưỡng, lại ăn mặc giống như một thân sĩ quý tộc, thế nhưng ở trước mặt quý tộc chân chính, chỉ cần nhìn thoáng một chút liền có thể nhìn ra được thói xấu các ngươi! Bình dân chính là bình dân, không có hun đúc từ nhỏ và trong người không có dòng máu quý tộc, cho dù sau này có học tập thế nào cũng không thể che giấu được sự nghèo khó cùng thất lễ trên người ngươi.

Annie lạnh lùng nhìn Đỗ Địch An, nói:

- Mặc dù ngoại hình của ngươi rất sạch sẽ không giống những công nhân bẩn thỉu ở khu dân cư nhưng cũng không hiếm lạ gì, ở nơi này chỗ nào cũng có, ta không biết bọn họ phí hết tâm tư từ nơi nào tìm được ngươi, cho răng ta sẽ nhìn trúng ngươi, để ngươi đến ở rể gia tộc Navy chúng ta, bọn họ cũng nhờ đó có thể sinh hoạt trong khu buôn bán, đây thật là một chuyện cười!

- Cha ta ban ân tình cho các ngươi đó là khách khí mà bọn họ lại không biết tự trọng, đây chính là chênh lệch giữa bình dân cùng quý tộc, không biết nặng nhẹ!

Đỗ Địch An chỉ lẳng lặng mà nhìn nàng, chờ nàng nói xong.

Annie nói một hơi nhiều như vậy, nhìn thấy sắt mặt Đỗ Địch An không có biến hóa chút nào mà vẫn biểu lộ bình tĩnh, không khỏi nhíu nhíu mày, nhưng rất nhanh liền một lần nữa lạnh mặt nói:

- Ta nói những điều này khả năng nguơi nghe không hiểu, bất quá không sao cả, ngươi chỉ cần biết ngươi không xứng với ta, ta cũng sẽ không để ngươi trở thành chồng của ta, muốn gả đến gia tộc Navy chúng ta, tốt nhất là ngươi cùng cha mẹ nuôi của ngươi nên dẹp ý niệm này đi, nếu không, ta sẽ để cho các ngươi ngay cả sống ở khu dân cư cũng sống không nổi.

Đỗ Địch An lẳng lặng mà nhìn nàng, nói:

- Nói xong rồi?

Annie cười lạnh một tiếng, nói:

- Nói xong, ngươi muốn nói gì cứ nói đi.

Đỗ Địch An nở nụ cười, nhìn thẳng con mắt của nàng, nói khẽ:

- Đầu tiên, ta phải nói tiếng cám ơn với ngươi.

Annie khẽ giật mình, có chút ngạc nhiên.

Đỗ Địch An không để ý đến phản ứng của nàng, tiếp tục nói:

- Thứ nhất, cám ơn ngươi từ chối ta, để ta có thể miễn đi nhục nhã ở rể, cha ta đã từng nói, đây là ranh giới cuối cùng của một người đàn ông, cám ơn ngươi giúp ta bảo trụ.

Hắn nói cha hắn dĩ nhiên là chỉ cha ruột của mình, người cha nghiêm khắc bác học nhưng lại hiền lành.

Annie nghe vậy nghi hoặc không thôi, cha ngươi không phải một mặt khiêm tốn muốn nhét ngươi vào nhà chúng ta sao?

- Thứ hai, còn phải cám ơn ngươi.

Đỗ Địch An nói:

- Cám ơn ngươi để ta biết, cho dù một bé gái chạc tuổi như ngươi cũng không thể coi thường.

Annie nhướng mày, từ nhỏ nàng đã sớm trưởng thành, khi còn tám chín tuổi đã biết quy hoạch tương lai của mình, hoàn toàn khác biệt với những đứa cùng tuổi mỗi ngày còn đang băn khoăn nên chơi cái gì, không nghĩ đến lúc này lại nghe được một đứa trẻ còn nhỏ hơn mình mấy tuổi nói giọng điệu già dặn, dường như mình từng cử xử như thế khi đối mặt với những đứa bạn chơi cùng tuổi.

Khi nàng chuẩn bị mở miệng thì Đỗ Địch An cũng đã xoay người chuẩn bị rời đi, trước khi đi hắn như nghĩ đến điều gì, dừng lại một chút, không quay đầu lại, tựa hồ chỉ nói cho mình nghe:

- Có lẽ ta không biết cưỡi ngựa hay kiếm thuật như ngươi nói, cũng học không được tu dưỡng cùng lễ phép như quý tộc các ngươi, nhưng ta có lý tưởng, cũng có truy cầu!

Lời nói vừa dứt, người đã không chút lưu luyến thuận theo đường cũ rời đi.

Thẳng đến thân ảnh của hắn biến mất khỏi tầm mắt thì Annie mới kịp phản ứng, không nghĩ đến một bình dân không có đợi mình mà dám rời đi trước, trong lòng tuôn ra một cơn tức giận, từ nhỏ đã biết tu dưỡng để nàng rất ít khi tức giận, nhưng giờ phút này lại cảm giác được một đoàn lửa giận đang thiêu đốt hừng hực, nói là phẫn nộ nhưng càng giống hơn là biệt khuất, nàng cắn răng dẫm mạnh chân đi theo, vừa duy trì tư thái thục nữ vừa đuổi theo với tốc độ nhanh nhất .

Khi Đỗ Địch An trở lại trước sảnh âm nhạc thì đã nghe được Annie từ phía sau bước nhanh đến, tư thế đi đường vẫn là quý tộc thục nữ ưu mỹ, hắn dừng lại không quay đầu, chờ Annie đi đến sau lưng hắn mới mở miệng nói:

- Một hồi các đại nhân có hỏi, ngươi liền nói trong lòng nguơi đã có đối tượng khác từ sớm rồi.

Annie vừa định chất vấn hắn, nghe nói như thế không khỏi tức giận nói:

- Dựa vào cái gì muốn ta nói, ta tìm ngươi đi ra chính là để ngươi trở về cùng cha mẹ nuôi của ngươi nói ta không nhìn trúng ngươi, để bọn họ dẹp ý niệm này đi.

Đỗ Địch An đạm mạc nói:

- Nếu như ta không có đoán sai, phụ thân ngươi hẳn là đồng ý vụ hôn nhân này, chỉ là ngươi không đồng ý, nói cách khác, chỉ cần ta đồng ý thì chuyện này liền có thể thành, ta nói có đúng không?

Annie vốn có khí thế hung hăng lập tức tái mặt, Đỗ Địch An nói không sai, xác thực phụ thân nàng đã đồng ý hôn sự này, hôm nay nàng đi cùng mẫu thân chính là cố ý tạo áp lực cho vợ chồng Gray, để bọn họ dẹp đi tâm tư này.

- Ngươi, làm sao ngươi biết?

- Chính là ngươi nói cho ta biết.

Đỗ Địch An thản nhiên nói:

- Nếu như ngươi có quyền lựa chọn thì chỉ cần một câu là có thể từ chối vụ hôn nhân này, không cần thiết phải nói với ta nhiều lời như vậy, thậm chí là uy hiếp ta. Hơn nữa, ta nhìn mẫu thân ngươi tựa hồ cũng quá dễ dãi, cho nên trong này khẳng định có ẩn tình, các ngươi không thể trực tiếp từ chối cha mẹ nuôi của ta nên muốn thông qua ta để giải quyết.

Annie chấn kinh, Đỗ Địch An nói gần như không sai một chữ, gần giống như trước đó nàng cùng mẫu thân thương lượng với nhau, trong lúc nhất thời, nàng đột nhiên cảm giác được mình nhìn không thấu đứa trẻ trước mắt này, tư thái thong dong và bình tĩnh như vậy dù là đứa trẻ mười mấy tuổi cũng chưa chắc có được, chẳng qua nàng không có hối hận với lựa chọn của mình, trầm mặc một hồi mới nói:

- Nếu như từ ta mở miệng, ta lo lắng cha mẹ nuôi của ngươi sẽ tìm phụ thân ta nói lý.

Đỗ Địch An khẽ lắc đầu,

- Sẽ không, chỉ cần ngươi cự tuyệt thì chuyện này sẽ qua đi, sự tình này vốn là rất đơn giản, chỉ là ngươi nghĩ nhiều.

- Làm sao ngươi biết sẽ không?

Annie nhíu mày, có chút không thích Đỗ Địch An giọng điệu nắm chắc như thế.

Đỗ Địch An biết nàng không phục, chỉ có thể nhẫn nại giải thích nói:

- Ngươi đánh giá quá cao đảm lượng của bọn hắn, cũng đánh giá thấp lòng tự tôn của bọn hắn, chuyện này bọn họ vốn chỉ ôm thái độ muốn thử một lần, cũng không có quá trông cậy.

Annie nhíu nhíu mày, suy tư một lát, nói:

- Vậy thì chờ lát nữa ta nói thẳng là chướng mắt ngươi, cần gì phải nói đã có người ngưỡng mộ trong lòng, ta nhưng không có.

Đỗ Địch An liếc mắt,

- Ngươi không phải quý tộc a, chẳng lẽ không hiểu nói chuyện cần phải khéo léo một chút ?, trực tiếp nói như vậy, mặt mũi bọn họ để nơi nào?

Annie nhìn hắn một cái, đột nhiên hừ lạnh nói:

- Ngươi sợ ta nói như vậy, bọn họ cho rằng ngươi ở trước mặt ta không biểu hiện tốt cho nên giận lây sang ngươi đi?

Đỗ Địch An bị nhìn thấu cũng không thấy thẹn thùng, thản nhiên nói:

- Dù sao ta đã dạy ngươi, muốn làm sao thì chính ngươi tự quyết, nhưng tự gánh lấy hậu quả!

Nói xong Đỗ Địch An đi thẳng vào sảnh âm nhạc.

- Ngươi...

Annie nhìn bóng lưng hắn tức giận không nói nên lời, cuối cùng vẫn dậm chân một cái, đi theo.

- Tiểu thư, ngài trở về.

Thanh niên mặc tây trang đen nhìn thấy Đỗ Địch An cùng Annie xuất hiện liền nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt tươi cười hỏi thăm.

Annie không hổ là xuất thân quý tộc, ngắn ngủi mấy bước đường mà vẻ mặt giận dữ đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, khẽ ừ một tiếng rồi tiến vào đại sảnh.

...

...

Xe ngựa cắm đóa cờ xí thêu đóa hoa màu trắng lao vùn vụt lấy từ khu buôn bán tiến vào khu dân cư, đi đến trước số 108 đường Lâm khang liền dừng lại, một nhà ba người Đỗ Địch An xuống xe ngựa, xa phu phất roi, xe ngựa lao nhanh mà đi.

Julla nhìn thoáng qua khuôn mặt âm trầm của chồng mình, dắt tay Đỗ Địch An đi trước mở cửa.

- Cái gì mà đã có người trong lòng, chẳng qua là lấy cớ!

- Rõ ràng là ghét bỏ thân phận chúng ta, còn là quý tộc nữa, ta xem như thấy rõ một đám người dối trá tự đại mà thôi!

Trong nhà, Gray tức giận phát tiết.

Julla vội nói:

- Xuỵt, nhỏ giọng một chút, đừng để cho người khác nghe được.

Gray cứng lại, hậm hực không nói gì nữa, âm thầm nghị luận quý tộc là tội lớn.

Julla hướng Đỗ Địch An đứng bên cạnh nói:

- Địch An về phòng nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa đi ra ăn cơm, hôm nay ngươi cũng mệt mỏi.

Gray nhìn Đỗ Địch An một chút, bờ môi có chút giật giật nhung vẫn không nói gì, chỉ là trong lòng cảm thấy chán nản, một tháng ở chung để hắn biết Đỗ Địch An chính là đứa trẻ ngoan, tuyệt sẽ không làm điều gì không lễ phép, muốn trách cũng chỉ có thể trách tầm mắt đối phương thực sự quá cao.

Đỗ Địch An ừ một tiếng, gật đầu trở về phòng.

...

Nửa tháng sau, bốn tháng mưa tai cuối cùng cũng dần dần tiến vào hồi cuối.

Một ngày này, ánh nắng tươi sáng.

Gray nhìn Đỗ Địch An vẫn thức dậy sớm như mỗi ngày, cười cười, nói:

- Địch An, không lâu nữa là đến “Hắc Tử Quý”, các học viện cũng phải khai giảng, ngươi nghĩ kỹ muốn đến học viện nào chưa?

Editer: ƯngVinh95

Biên: KhangaCa