Hắc Ám Vương Giả

Chương 5. Thế Giới Khác Nhau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ngày kế tiếp, sáng sớm.

Trên bàn cơm, Gray ngồi ở trên ghế, trong tay bưng một phần báo chí hằng ngày khu dân cư, trong đó có tin tức các địa phương trong khu dân cư, có tin tức nhà máy chiêu mộ nhân viên. Julla thì ở trong phòng bếp bận rộn làm bữa sáng, bưng từng phần ăn đã làm tốt đến bàn, hết thảy như ngày thường.

Đồng hồ sinh học của Đỗ Địch An vẫn đúng giờ vang lên, sau khi rời giường liền thuận tay xếp gọn đệm chăn, dùng nước giếng được tinh lọc rửa miệng mặt một lần rồi đi vào trong nhà ăn, cùng vợ chồng Julla chào hỏi nhau một câu “Sáng sớm tốt lành” liền đi cà nhắc ngồi vào vị trí của mình, bưng phần ăn của mình tới rồi bắt đầu ăn.

Lúc này, Julla cũng bận bịu xong, nàng bưng phần ăn mình ngồi xuống đối diện Đỗ Địch An, cười nói:

- Thế nào, hương vị hôm nay có được hay không?

- Có chút cay.

Đỗ Địch An cắn một cái.

- Nhưng ta thích ăn cay.

- Vậy là tốt rồi.

Julla cười cười.

Lúc này Gray buông phần báo chí xuống, nhìn thoáng qua Đỗ Địch An đang cúi đầu dùng cơm, nói:

- Địch An, ta cùng dì đã tuyển một mối hôn sự cho ngươi, ngươi hôm nay chuẩn bị một chút, ăn mặc tốt một chút, đợi lát nữa cùng chúng ta đi gặp người ta.

Bởi vì Đỗ Địch An yêu cầu, Gray cùng Julla đều tạm thời tự xưng hô mình là “Chú và dì”.

Đỗ Địch An thầm nghĩ đến rồi, trải qua một đêm giảm xóc hắn cũng đã bình tĩnh lại, làm bộ mờ mịt ngẩng đầu hỏi:

- Hôn sự? Cái gì là hôn sự?

Julla nhìn hắn một cái, hướng Gray nói khẽ:

- Địch An còn nhỏ, chuyện hôn nhân tiếp qua mấy năm lại bàn cũng không muộn.

- Đến mười ba tuổi đã là tuổi tác pháp định kết hôn.

Gray nhìn nàng nằng ánh mắt lạnh lùng nói:

- Chúng ta chỉ mới đi đính hôn, sớm một chút không có gì là không tốt.

Julla thấy chồng mình tâm ý đã quyết, đáy lòng thở dài một tiếng lại không nói thêm gì.

Gray hướng Đỗ Địch An nói:

-Chờ một chút chúng ta dẫn ngươi đi gặp một đại tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi nhất định phải nắm chắc cơ hội phải phát huy bản lĩnh để đạt được nàng tán thành, nếu được thì về sau người sẽ có thể mỗi ngày ăn thật ngon, mặc quần áo đẹp, sẽ không bao giờ lại chịu đói, biết không?

Đỗ Địch An ngạc nhiên nói:

- Thật sao? Ta nhất định sẽ cố gắng!

Khuôn mặt Gray lộ ra vẻ cười nói:

- Thật ngoan, Địch An chính là đứa trẻ ngoan, đến, ăn cơm trước.

Rất nhanh, ba người dùng cơm xong.

Đỗ Địch An có biểu hiện kích động cùng tích cực như thế để Gray nhẹ nhàng thở ra, còn lại cũng chỉ xem vị tiểu thư kia có thể nhìn trúng Địch An hay không.

- Đừng nóng vội, thay quần áo mới đi đã.

Julla từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ Tây trang màu đen mới tinh, cà vạt đỏ tươi cùng đôi giày bóng loáng để Đỗ Địch An thay. Chờ hắn mặc chỉnh tề đi ra, Julla cùng Gray không khỏi sáng mắt lên, bộ trang phục tiểu quý tộc thường ăn mặc này mang lên người Đỗ Địch An lại phát huy vô cùng tinh tế, làm nổi bật làn da tái nhợt trắng nõn như tuyết trắng cùng đôi mắt đẹp đen nhuận như sao trời.

- Thật xinh đẹp!

Julla thật lòng cảm thán nói.

Gray thầm mừng trong lòng, cười nói:

- Rất tốt, chúng ta lên đường đi!

- Ừm!

Đỗ Địch An biểu hiện cũng rất hưng phấn.

Julla là người cuối cùng đi khỏi nhà, trở tay khóa cửa rồi đến hàng rào bằng cỏ bên đường phố, đi tới chỗ Gray đang nắm tay Đỗ Địch An nói:

- Còn sớm như vậy, không có xe ngựa đi qua bên này a?

Gray mỉm cười, nói:

- Ta đã chào hỏi trước, gia tộc Navy nói sẽ phái người tới đón chúng ta.

Nói đến đây, tiếng vó ngựa “Cộc cộc cộc” vang lên, Đỗ Địch An lập tức nhìn thấy một chiếc ngựa hoa lệ khảm tơ vàng từ góc rẽ bên đường chạy tới, trần xe cắm một cờ xí màu trắng bạc khắc lấy một đóa hoa màu trắng.

Xa phu đội một chiếc mũ cao và mặc tây trang màu đen, sau khi dừng xe ngựa sát trước mặt đám người Đỗ Địch An rồi nhảy xuống xe ngựa, lưng eo thẳng tắp mỉm cười nói:

- Hai vị này chính là Gray cùng Julla đi, tiểu thư đang chờ các ngươi, xin mời lên xe ngựa.

Hắn nghiêng người đặt tay ở ngực làm ra thủ thế mời, cử chỉ hiển lộ ra lễ nghi quý tộc.

Gray nghe được thầm giật mình, cảm thấy thụ sủng nhược kinh nói:

- Sao có thể làm phiền tiểu thư chờ chúng ta, thực sự thất lễ, lên xe, lên xe!

Vừa nói xong liền nhanh chóng ôm Đỗ Địch An vào thùng xe.

Lúc này, tựa hồ lúc này vị xa phu này mới chú ý tới Đỗ Địch An, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng lập tức khôi phục nụ cười lễ phép.

Cộc cộc cộc...

Mấy người ngồi vững vàng về sau, xa phu phất phất dây thừng điều khiển xe ngựa chạy như bay.

Đỗ Địch An nghiêng đầu yên lặng nhìn công trình kiến trúc ngoài xe nhanh chóng lướt qua cùng những người đi ở ven đường đang nhao nhao tránh né, từng đôi mắt kinh ngạc cùng kính sợ nhìn về phía xe ngựa. Lúc này Gray cùng Julla đều im lặng không nói gì, cũng không có dặn dò Đỗ Địch An thêm, sợ xa phu nghe được.

Xe ngựa bình ổn chạy nhanh, rất nhanh liền từ bên dưới cự bích phía nam chạy qua, đám thủ vệ cửa thành nhìn thấy cờ xí đóa hoa màu trắng trên đỉnh xe ngựa đều nhao nhao tránh ra rồi đưa tay che ngực hành lễ, chờ xe ngựa đi rồi lại tiếp tục công tác của mình là tiếp tục kiểm tra thân phận những người muốn tiến vào khu buôn bán.

Đây chính là khu buôn bán à?

Đỗ Địch An nhìn thấy từng chiếc xe ngựa sạch trên đường đi cùng những người đi đường ăn mặc hoa mỹ, lập tức cảm nhận được sự khác biệt với khu dân cư, so với khu dân nghèo kia thì chẳng khác nào là thiên đường cùng địa ngục cũng không khoa trương một chút nào.

Rất nhanh, xe ngựa bỏ neo truớc một kiến trúc tinh xảo ưu nhã cuối con đường, Đỗ Địch An nhìn thấy đằng trước kiến trúc này treo một cái đàn dương cầm làm bằng giấy cứng cực kỳ chân thực, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, không có nghĩ đến cái thế giới nghèo khó không trọn vẹn này lại lưu giữ đàn dương cầm.

Xe ngựa dừng ở cửa chính, lúc này có một người trẻ tuổi mặc tây trang đứng canh cổng bước nhanh tới nhìn Gray cùng Julla xuống xe ngựa, cười nói:

- Tiểu thư chờ đã lâu, xin mời hai vị đi theo ta.

Nói xong hắn liền quay người đi phía trước dẫn đường.

Gray nhìn thoáng qua loại công trình kiến trúc tinh xảo hoa mỹ không thể xuất hiện trong khu dân cư này, trong lòng liền khẩn trương khong hiểu được, lưng eo càng thêm thẳng tắp nắm tay Đỗ Địch An đi về phía trước.

Tiến vào đại sảnh, từng ánh đèn sáng lạn như bảo thạch như mã não chiếu rọi trên mặt vợ chồng Gray, Julla biểu hiện còn tốt một chút, nàng đã từng được mời đến chữa bệnh trong khu buôn bán mấy lần nên hơi có vẻ trấn định. Gray lại là lần đầu tiên tới chỗ như vậy, Đỗ Địch An thông qua hắn nắm thật chặt tay của mình có thể cảm giác được nam nhân này toàn thân khẩn trương đến run nhè nhẹ, trong lòng không khỏi lắc đầu.

Tiếng nhạc róc rách như nước chảy phiêu đãng khắp nơi, Đỗ Địch An đánh giá nơi này, chỉ thấy đại sảnh cực kỳ rộng rãi, có không ít người đang ngồi ở chỗ này ăn điểm tâm lắng nghe âm nhạc, nhẹ giọng thì thầm nói chuyện phiếm, bọn họ ăn mặc cực kỳ hoa lệ, sợi tổng hợp còn tốt hơn vải bông khu dân cư, có là tơ lụa, có là áo lông tơ, nhan sắc cực kỳ rực rỡ chói mắt.

Người trẻ tuổi mặc Tây trang màu đen đưa tay ra hiệu đi đến một chỗ ngồi đơn độc.

Đỗ Địch An nhìn lại, chỉ thấy nơi này có hai người đang ngồi, một người là trung niên mỹ phụ chừng ba mươi tuổi, một thân váy tinh xảo, khuôn mặt mỹ lệ, nhìn qua mười phần hiền lành.

Ngồi bên cạnh nàng ngồi là một bé gái chừng mười một mười hai tuổi, màu da trắng nõn với mái tóc màu nâu, mặt trái xoan, mặc dù cơ thể còn không có phát triển toàn bộ nhưng tuyệt đối là mỹ nhân bại hoại.

Lúc này cô bé cũng chú ý tới một nhà Gray đang đi tới, ánh mắt khẽ lướt qua hai người lớn liền rơi vào người Đỗ Địch An, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

Lúc này, trung niên mỹ phụ kia đứng dậy, hướng Julla cười nói:

- Julla y sinh, lần trước tiên sinh nhà ta sinh bệnh may mắn nhờ có ngươi, hôm nay hắn có công sự phải xử lý nên không thể tới, hi vọng các ngươi thứ lỗi.

Gray liền nói:

- Đâu có đâu có, Na tiên sinh sự vụ bận rộn, là chúng ta đường đột.

Trung niên mỹ phụ lại cười nói:

-Ngồi trước đi.

- Đúng, đúng.

Gray lập tức kéo ghế ngồi xuống, có lẽ là quá khẩn trương không cận thẩn để chân ghế đập xuống sàn nhà vang lên một tiếng, đám người đang nhẹ giọng nói chuyện với nhau ở phụ cận lập tức ghé mắt nhìn thoáng qua, đợi nhìn thấy trên đỉnh đầu trung niên mỹ phụ mang một cái huân chương màu trắng liền biến sắc, thu hồi ánh mắt.

Chờ Gray cùng Julla ngồi xuống, trung niên mỹ phụ mới đưa mắt nhìn Đỗ Địch An đi cà nhắc ngồi xuống ghế, đáy mắt cũng lóa lên một tia kinh ngạc, nhưng sau đó liền thoải mái, hướng Gray mỉm cười nói:

- Đây chính là đứa trẻ các ngươi nhận đi, thật trắng trẻo.

Gray nghe nàng tán dương Đỗ Địch An, trong lòng vui mừng, vội nói:

- Đâu có đâu có, không giống tiểu thư nhà ngài, còn nhỏ mà đã xinh đẹp như vậy, hơn nữa nhìn ra được nàng rất thông minh, hoàn toàn kế thừa mỹ mạo của ngài.

Trung niên mỹ phụ mỉm cười, bỗng nhiên nói:

- Liên quan tới việc hôn sự...

Cả người Gray xiết chặt, Julla cũng hơi khẩn trương.

- Nếu như Annie không có ý kiến thì quyết định như vậy đi.

Trung niên mỹ phụ ngoài dự liệu sảng khoái nói.

Gray cùng Julla liếc nhau, đều là nhìn ra lẫn nhau thật kinh hỉ.

- Mẫu thân đại nhân.

Đúng lúc này, bé gái bỗng nhiên mở miệng nói:

- Ta muốn cùng hắn ra ngoài dạo chơi.

Trung niên mỹ phụ tựa hồ đã sớm ngờ tới, mặt cười không đổi nhìn về Gray cùng Julla.

Gray kịp phản ứng, liền nói:

- Đúng đúng, Địch An, ngươi bồi tiểu thư Annie đi dạo chơi, nhớ kỹ phải chiếu cố tiểu thư thật tốt nha!

Nói xong liền vỗ vỗ bả vai Đỗ Địch An xem như là cổ vũ hắn.

Lúc này, Annie đã đứng dậy quay người dẫn đầu đi ra phía ngoài.

Đỗ Địch An nhìn thấy trong đôi mắt hai người Gray cùng Julla đầy ý cười, nhưng trong lòng rất trầm tĩnh, chào hỏi trung niên mỹ phụ đối diện một cái liền quay người đi theo Annie cùng nhau rời khỏi đại sảnh.

- Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện.

Trung niên mỹ phụ nhìn bóng lưng Đỗ Địch An, cười nói một câu.

- Còn tốt còn tốt...

Gray bận bịu khiêm tốn nói.

...

...

Đi ra đường phố, Annie nhìn thanh niên tây trang màu đen khoát tay nói:

- Không cần đi theo, ta liền ở phụ cận.

- Vâng, tiểu thư.

Thanh niên để tay ở ngực ra hiệu đồng ý.

Chờ hắn rời đi, Annie tiếp tục đi ở phía trước, không quay đầu lại cũng không có nói chuyện với Đỗ Địch An, dường như là mình một một người đi dạo. Đỗ Địch An sớm đã học được chịu đựng nhàm chán mà lẳng lặng đi sau lưng nàng, cũng thuận tiện quan sát công trình kiến trúc hai bên đường, từ phong thổ nơi này có thể đại khái suy đoán ra mức sống cùng trình độ khoa học kỹ thuật ở trong thế giới này.

Sau khi đi một đoạn đường.

Annie bỗng nhiên dừng lại, Đỗ Địch An nhìn chung quanh đến nhập thần,m suýt nữa đụng vào lưng nàng, chỉ ngửi đến mùi hương hoa nhàn nhạt từ trên quần áo nàng mặc truyền đến, vội vàng kéo ra khoảng cách.

Lúc này Annie xoay người lại, tuổi tác ưu thế để nàng hơi cao hơn Đỗ Địch An nửa cái đầu, khuôn mặt trái xoan mỹ lệ tuyết trắng không biểu cảm cứ thế lẳng lặng nhìn Đỗ Địch An từ trên xuống dưới.

Đỗ Địch An ẩn ẩn cảm giác được loại tình huống sắp xảy ra, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn nàng.

Thái độ ung dung bình tĩnh như thế để Annie hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ lạnh lùng, nói:

- Ngươi đã nghe qua ca kịch《 lan tử la 》 sao?

Đỗ Địch An hơi sững sờ, không nghĩ tới nàng lại đột nhiên một câu không phù hợp hoàn cảnh như vậy, hắn vô ý thức muốn trả lời nhưng Annie lại không cho hắn cơ hội nói chuyện, tiếp tục nói:

- Ngươi nghe đã qua âm nhạc của phỉ đặc tiên sinh sao?

“Không có”.

Đỗ Địch An vừa định nói.

- Ngươi biết khiêu vũ sao?

Ngữ điệu Annie càng thêm lạnh nhạt, không cho hắn cơ hội trả lời, tiếp tục nói.

Đỗ Địch An nghe đến đây cũng đã hiểu ý nàng, đây không phải câu hỏi khách sáo mà là chất vấn, hơn nữa không hề che giấu thái độ xem thường, hắn trầm mặc lẳng lặng nhìn nàng.

- Ngươi biết cưỡi ngựa sao?

- Ngươi biết kiếm thuật sao?

- Ngươi có lý tưởng cùng truy cầu sao?

Annie một hơi hỏi liên tiếp sáu cái vấn đề, sau đó bình tĩnh nhìn Đỗ Địch An, nói:

- Nếu như ngươi là một đứa trẻ thông minh liền hiểu rõ, ngươi cùng ta không phải người của một thế giới.

Đỗ Địch An lẳng lặng mà nhìn khuôn mặt mỹ lệ trước mặt, không nghĩ lời nói bén nhọn thậm chí cay nghiệt vô tình như thế lại xuất ra từ trong miệng một đứa trẻ chỉ lớn hơn mình có ba bốn tuổi, hơn nữa còn là giọng điệu đương nhiên.

Editer: ƯngVinh95

Biên: KhangaCa