Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Julla móc ra một chuỗi chìa khoá mở cửa ra.

Đỗ Địch An nhìn cánh cửa đang chậm rãi mở ra, hắn biết đoạn khoảng thời gian sau này mình sẽ sinh hoạt ở đây.

- Địch An, vào đi.

Julla lấy một đôi giày vãi cở người lớn từ trong một ngăn tủ nhỏ cố ý quơ quơ trước mặt Đỗ Địch An, trêu đùa hắn một chút:

- Đây là giày của chú, ngươi mang trước đi, đợi lát nữa ta dẫn ngươi đi mua một đôi mới.

Đỗ Địch An hơi giật mình một cái liền thoải mái, cũng thế, một trong điều kiện nhận nuôi con chính là nhất định phải là người đã kết hôn, nói cách khác, mình còn có một người cha trên danh nghĩa chưa gặp mặt.

Hắn tự giác cởi đôi giày bận thỉu ra, đôi giày quá thô ráp khắc lên chân hắn mấy lằn đỏ đau nhức, vừa mang vào đôi giày bông vãi sạch sẽ liền cảm nhận được một đợt thoải mái truyền đến.

- Đến, ta dẫn ngươi đi tắm một cái.

Julla nhiệt tình nói.

Đỗ Địch An vốn cho rằng có thể thoải mái tắm một cái, kết quả chỉ thấy nàng dùng khăn nhúng ướt nước ấm, sau đó vắt khô rồi giúp mình lau mặt cùng cánh tay, phương thức tắm rửa như thế hoàn toàn tương tự cô nhi viện.

Chỉ là màu nước tinh khiết hơn rất nhiều.

Đỗ Địch An cũng không biết, ở cái thế giới này dù là tầng lớp quý tộc cũng tắm rửa theo phương thức này, mọi người đều cảm thấy nước sẽ suy yếu công năng của cơ thể, giảm bớt năng lực chống cự bênh tật, cho dù là quý tộc thích sạch nhất thì một năm cũng chỉ tắm rửa "hoành tráng" một lần mà thôi.

Tắm rửa xong, Julla để Đỗ Địch An lui tới trong nhà để làm quen một chút, còn mình thì mang bộ quần áo vải thô mới thay của Địch An đi xử lý.

Đỗ Địch An đi dạo trong nhà một vòng, như hắn sở liệu cũng không có nhìn thấy những vật phẩm biểu tượng cho khoa học kỹ thuật, cho dù là một cái đồng hồ báo thức bằng dây cót cũng không có, hơn nữa hắn còn nhìn thấy một cái máy dệt kiểu cũ chỉ có trong truyền thuyết, hắn nhớ rõ bối cảnh truyện cổ tích kia hình như là Châu Âu ở thời kỳ Trung cổ, khi đó còn không chưa tiến vào thời đại hơi nước.

Mặc dù chỉ là một cái máy dệt không thể kết luận điều gì, nhưng Đỗ Địch An nghĩ đến mọi sự vật hắn nhìn thấy trong mấy tháng qua, trong lòng đã vững tin trình độ văn minh ở thời đại này đã lạc hậu trở về thời đại còn chưa tiến vào thời đại hơi nước. Phát hiện này để trong lòng hắn xuất hiện một ít suy nghĩ rục rịch như muốn ngóc đầu dậy.

Chạng vạng tối, sắc trời dần đen, không khí cũng lạnh mấy phần, hình như lại muốn mưa.

Julla lo lắng Đỗ Địch An sợ tối nên bật lửa nhóm đèn, ánh sáng mờ nhạt chập chờn trên gương mặt Đỗ Địch An, mỗi một lần trông thấy hắn, Julla đều có loại cảm giác kinh diễm, thực sự là quá trắng nõn, còn tuyết trắng hơn màu da của nàng.

- Trời muốn mưa, chú còn chưa về sao?

Đỗ Địch An nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ nói ra.

Julla cười cười, nghĩ thầm thật đúng là đứa trẻ ngoan, nói:

- Mấy ngày nay chú đang bận chế một nhóm hàng nên ban đêm không về, ngươi đói bụng không, muốn ăn cái gì cứ nói để ta đi làm.

- Cái gì cũng đều thích ăn.

Đỗ Địch An từ nhỏ đã kén ăn, đáng tiếc bây giờ hắn không nói ra được tên món ăn.

- Tốt, liền để ngươi nếm thử tay nghề của mụ mụ, bảo đảm ngươi thích ăn.

Julla tràn đầy tự tin nói.

...

...

Trong nháy mắt, một tháng trôi qua.

Đỗ Địch An đã gặp được vị phụ thân trên danh nghĩa, chính là một người trung niên có vóc người cao gầy, ngoại hình bình thường, gọi là Gray, tính cách tượng tự Julla, đối xử mọi người rất ôn hòa, nghề nghiệp là “May vá”, cái máy dệt trong nhà chính là đài công tác của hắn, đến mùa tuyết đen sẽ mang hàng về nhà làm, dù sao trong nhà xưởng không có lửa cùng lò than.

Hiển nhiên, Julla nhận con nuôi đã được hai người cùng thương nghị qua, lần thứ nhất về nhà thăm Đỗ Địch An, nét mặt của Gray tương tự đám người ở cô nhi viện, mặt mũi tràn đầy giật mình, đến khi biết được Đỗ Địch An ngoại trừ có chút tự kỷ thì trên người không có bất kỳ mạo bệnh nào lại càng cảm thấy hài lòng, mấy ngày qua vẫn ngậm miệng cười không dứt.

Ban đêm.

Mưa tai kèm theo bão tố lại một lần giáng lâm, nước mưa trút xuống đất vang lên tí tách.

Đỗ Địch An ngủ ở trong phòng nhỏ của riêng mình đột nhiên mở to mắt, bỗng nhiên ngồi dậy, mới phát hiện vừa rồi chỉ là ác mộng, sau đó cũng cảm giác cả người đều ướt đẫm mồ hôi lạnh, quần áo bị mồ hôi dính trên da có chút khó chịu, hắn run run quần áo đột nhiên cảm thấy mắc tiểu, lúc này nhẹ nhàng xuống giường, mang giày vào, nhẹ nhàng kéo cửa phòng ra, lại phát hiện đối diện là cửa phòng vợ chồng Julla có một khe hở, bên trong là ánh đèn lờ mờ lấp lóe, không khỏi khẽ giật mình.

Muộn như vậy mà bọn họ còn chưa ngủ?

Đỗ Địch An bỗng nhiên tim đập rạo rực, đầu óc cũng không biết suy nghĩ cái gì, bất tri bất giác lại gần.

Chất liệu kiến trúc trong thế giới này hiển nhiên không có hiệu quả cách âm, chí ít thì nhà Julla không có, thanh âm rất nhỏ truyền ra từ trong phòng.

- Ngươi thật muốn làm như thế a?

Đây là thanh âm Julla, có chút do dự.

- Ta biết, ngươi thật lòng thích đứa bé này, ta cũng thật thích, nói thật ta cũng không nỡ, thế nhưng là cơ hội lần này khó được, nếu như hắn có thể được tiểu thư gia tộc Navy nhìn trúng, chúng ta liền có thể chuyển vào khu buôn bán, ở nơi đó chúng ta sẽ tìm được việc làm tốt hơn, nếu như ngươi cảm thấy tịch mịch thì chúng ta lại nhận nuôi một đứa bé, dù sao khi đó chúng ta gồng gánh nổi.

- Không phải vấn đề tiền, ta chính là lo lắng nếu đưa Đỗ Địch An đến gia tộc Navy, đứa nhỏ này không thích nói chuyện sẽ bị người bắt nạt, bọn họ hoàn toàn là người của hai thế giới, mỗi khi ta xem bệnh nhìn thấy mấy đứa trẻ được đưa đến các gia tộc thì chúng không khác gì người hầu, có khi còn không bằng người hầu.

Trong phòng trầm mặc hồi lâu, giọng nói Gray lại vang lên,

-Julla, ngươi nên nhớ rõ hắn vốn chính là một cô nhi khu dân nghèo, nếu như không phải chúng ta mà bị gia đình khác nhận nuôi, cuộc sống hằng ngày còn không bằng bằng người hầu đâu, hơn nữa nếu có thể sống trong gia tộc Navy, cho dù là người hầu cũng khiến bao người mơ ước.

- Thế nhưng là...

- Tốt, chuyện này cứ quyết định như vậy, hơn nữa chuyện này có thể thành hay không còn chưa biết đâu.

Trong phòng trầm mặc xuống.

Bóng người nhỏ bé đứng ngoài cửa cũng im lặng, bàn tay nhỏ nắm chặt lại, sau đó lại từ từ nới lỏng ra rồi xoay người, chậm rãi trở về gian phòng của mình, ngay cả mắc tiểu cũng quên.

Ngồi ở trên giường, Đỗ Địch An nghe tiếng mưa rơi tí rách ngoài cửa, hắn bỗng nhiên cảm thấy trong lòng đau nhức, mặc dù hắn vẫn luôn xem vợ chồng Julla là cha mẹ trên danh nghĩa, thế nhưng là một tháng này vợ chồng Julla luôn quan tâm vô điều kiện lại làm cho hắn vô cùng cảm động, đáy lòng cũng nhiều thêm một chút ngọt ngào, chỉ là không nghĩ tới thế giới này lại như trò đùa, băng lãnh mà vô tình xé rách sự ngọt ngào cùng tươi đẹp sâu trong đáy lòng của hắn.

Hắn đột nhiên cảm giác rất cô độc.

Bỗng nhiên rất tưởng niệm người cha tri thức uyên bác cùng người mẹ dịu dàng, còn có tỷ tỷ luôn ưa thích nhéo lỗ tai mình.

Vì cái gì, tại sao lại lưu một mình hắn?!

Hắn nắm chặt nắm đấm, cảm thấy rất bất lực, nhưng rất nhanh liền đột nhiên hiện ra một ý nghĩ, người đã chết đi sẽ không về được, như vậy hãy để thế giới này trở về hình ảnh quen thuộc trước kia đi!

Ầm ầm ~!

Tiếng sấm vang rền, mưa to như trút nước.

Không có ai biết, trong một đêm mưa này, bánh răng lịch sử vì bóng người nhỏ bé trong bóng tối kia chậm rãi chuyển động.

Editer: ƯngVinh95

Biên: KhangaCa