Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Trần Mỹ Lệ liếc nhìn Tần Quế Chi, lại nhìn người trong thôn đang tiếp tục chặn ở ngoài cửa viện, trên mặt chị ta trắng đỏ đan xen.

“Muốn ầm ĩ thì đi ra chỗ khác ầm ĩ, đừng có mà gây chuyện ở nhà tôi.”

“Bà nhổ vào, cô là ai, dám nhì nhằng với bà đây hả!” Tần Quế Chi căn bản không thèm quan tâm Trần Mỹ Lệ.

Sau khi cô ta nói xong, bỗng thấy Thôi Tú Vinh từ trong phòng đi ra.

Nhất thời hai tròng mắt sáng lên, cô ta vội vàng tiến lên giữ chặt tay đối phương.

“Em gái Vinh à, thôn trưởng chính là đàn ông đỉnh thiên lập địa, thôn chúng ta lấy đó làm gương, vừa nãy thôn trưởng nói cho tôi 30 đồng khám bệnh cho đứa nhỏ, cũng không thể nuốt lời được.”

Thôi Tú Vinh vốn là một người đặc biệt ôn hòa, đâu phải là đối thủ của Tần Quế Chi.

Lúc này bị người giữ lại, chị ấy cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

“Chuyện này… chờ Đường An trở về nhất định sẽ giải quyết cho chị, chị đừng ầm ĩ ở đây.”

Tần Quế Chi thấy Thôi Tú Vinh qua loa với mình, cái nết cô ta lập tức bùng nổ.

“Vậy không được, bây giờ cô phải lấy ra ba mươi đồng! Nếu không hôm nay tôi sẽ không đi.”

Nói xong, cô ta trực tiếp ngồi ở trên ghế bên cạnh, còn vắt chéo chân.

Dáng vẻ kiêu ngạo kia tựa như cô ta chính là thôn trưởng.

Thôi Tú Vinh thấy vậy, vội vàng muốn nói nhưng lại nói không nên lời.

Cũng may em dâu 3 là Đỗ Quyên vốn nóng tính, miệng lưỡi không kém người khác.

“Tần Quế Chi, cô đủ chưa hả, làm sao, chúng tôi còn có thể thiếu tiền của cô à!”

“Đúng vậy, sợ các người thiếu tiền đó, ba mươi đồng đấy!”

Tần Quế Chi liếc mắt nhìn Đỗ Quyên một cái, đối phương lập tức không nói được câu nào.

Quả thật, ba mươi đồng thực sự là một khoản tiền lớn.

Đỗ Quyên buồn bực dậm chân, xoay người đi tìm anh cả Đường An.

Mới đi tới cửa viện, chỉ thấy người chặn ở cửa viện tản ra, sau đó trong đám người vọt tới một người.

Cô ta nhìn lại, thì ra là mẹ chồng!

Chỉ thấy trong tay bà Đường cầm quải trượng trực tiếp vọt tới giữa sân, đập cho một phát đằng sau lưng Tần Quế Chi.

Lần đánh này không nhẹ, Tần Quế Chi trực tiếp ngã xuống đất.

Hơn nữa cô ta còn vô cùng hoảng sợ nhìn về phía bà Đường.

Vừa rồi không phải cô ta bảo bà Vương ở cách vách gọi bà Đường đi rồi sao? Sao bà ta quay lại nhanh vậy!

“Hay cho Tần Quế Chi cô, cô còn dám đến nhà họ Đường đây ầm ĩ à, ai cho cho cô lá gan đấy hả!”

Nói xong, quải trượng trên tay bà lại một lần nữa hạ xuống, song lần này bị Tần Quế Chi tránh được.

Nhưng đòn đánh vừa nãy trúng cô ta, bây giờ cái lưng đều có chút đau.

“Bà hả, rõ ràng là con trai của bà đồng ý cho tôi tiền, làm sao hả, anh ta chính là thôn trưởng, nói chuyện không giữ lời sao!”

Tần Quế Chi nghẹn ngào, sau đó vội vàng chạy sang một bên, lớn giọng quát, còn không quên quấy đục nước.

“Anh ta còn nói cho tôi một năm mươi cân gạo!”

Nhắc tới chuyện này, dân làng xem náo nhiệt ở cổng viện có người lên tiếng.

“Bà Đường này, thôn trưởng sẽ không đưa khẩu phần ăn của thôn dân chúng ta cho Tần Quế Chi chứ! Bây giờ mọi người đều sống rất khó khăn đấy.”

“Đúng vậy, nếu làm như thế thì nhà chúng tôi sẽ thiếu rất nhiều lương thực.”

Mọi người tôi một câu, anh một câu lớn tiếng nghị luận, khiến cho bà Đường tức giận thiếu chút nữa không thở được.

“Hóng hớt cái gì, nếu con trai bà đã đồng ý thì cũng sẽ không lấy lương thực của các người cho con mụ kia! Đây là chuyện của nhà họ Đường tôi, mấy người mau đi đi!”

Bà Đường bá đạo với tiếng tăm lừng lẫy ở thôn Đồng Sơn, không ai dám chọc vào.

Lúc này thấy điều gì cần nói đều đã nói, thôn dân ở cửa viện ngại ngùng tiếp tục hóng chuyện của nhà họ Đường.

Hầu hết mọi người đã đi, chỉ có một số còn ở lại.

Bà Đường liếc mắt, cầm trượng đi tới trước mặt Tần Quế Chi.

Tần Quế Chi bị dọa lui về phía sau: “Bà Đường, con tôi bị Tảo Tảo đẩy xuống sông, bây giờ đang sốt cao, tôi cũng không tới đây gây sự, tôi thật sự đến lấy tiền để tới bệnh viện chạy chữa.”