Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Có điều nghĩ đến những chuyện xảy râ vừa rồi, bà cảm thấy cần phải cảnh cáo Thôi Tú Vinh.

“Chuyện hôm nay đừng nói ra bên ngoài.”

Thôi Tú Vinh thấy mẹ chồng bảo vệ Tảo Tảo như thế, chị ấy vội vàng gật đầu.

“Mẹ… mẹ thực sự muốn để Tảo Tảo ở lại sao?”

“Đúng vậy, không phải con vẫn luôn muốn có một đứa con gái sao? Cứ để Tảo Tảo làm con gái của con đi.”

Nghe thấy đề nghị của bà Đường, Thôi Tú Vinh sửng sốt, sau đó lại không biết nên trả lời như thế nào.

Số người của nhà họ Đường cũng không thịnh vượng.

Nhưng Thôi Tú Vinh vẫn bằng vào sức một mình, vì nhà họ Đường mà sinh thêm ba đứa cháu trai.

Chú hai Đường Quốc có hai đứa con gái.

Cháu ba Đường Minh có một đứa con trai.

Có thể thấy được địa vị của Thôi Tú Vinh ở nhà họ Đường cao cỡ nào.

Bà Đường đối với ba đứa con dâu của mình coi như là đối xử bình đẳng, song khi đối đãi với con dâu cả, chính bà vẫn hơi có chút tư tâm.

“Mẹ biết nhiều năm nay con vânx muốn có một đứa con gái, hiện tại tuổi tác lớn cũng không thể sinh, vậy thì nuôi Tảo Tảo đi.”

Thấy mẹ chồng nói là thật, Thôi Tú Vinh cảm động lau nước mắt trên mặt.

“Mẹ, cám ơn mẹ.”

Mà đối thoại của hai người đã bị Tảo Tảo đứng ở cửa nghe được.

Từ tạm trú biến thành con gái của thôn trưởng, Tảo Tảo cảm thấy cũng không tệ.

Ít nhất mang danh hiệu con gái của thôn trưởng, thì sẽ không ai dám bắt nạt cô nữa, nếu không mỗi ngày đều bị gọi là ôn thần.

Vì thế, Tảo Tảo vén rèm cửa lên, nhìn hai người ngồi trong phòng chính.

“Bà, thím, hai người yên tâm, cháu sẽ ngoan ngoãn, sau này cũng cố gắng học tập, kiếm được nhiều tiền để hai người dưỡng lão.”

Nghe thấy vậy, bà Đường vui mừng khoát tay về phía Tảo Tảo.

“Tảo Tảo à, đợi bà chọn ngày tốt sẽ cho mọi người nhận thân, sau này cháu chính là người nhà họ Đường ta, gọi là Tảo Tảo.”

Đường Tảo Tảo!

Vừa khéo giống như tên ban đầu của cô, rất tốt.

“Cám ơn bà, cám ơn thím.”

Chuyện quan trọng như thế cứ vậy được bà Đường nói mấy câu là quyết định xong.

Nhà họ Đường có thêm người mới, đương nhiên là chuyện vui.

Bà Đường nghĩ tuy rằng trong nhà nghèo, nhưng cũng phải làm một bàn đồ ăn phong phú, tất cả đều chúc mừng Tảo Tảo trở thành người nhà họ Đường.

Thôi Tú Vinh cũng chạy tới nói cho hai chị em dâu, đương nhiên còn không quên nói cho bọn họ biết tối nay mọi người ăn cùng nhau ăn cơm.

Ngoài ruộng.

Trong lòng Đường An vẫn ghi nhớ những lời Tảo Tảo nói, lúc làm việc thỉnh thoảng nhìn lên bầu trời.

Chú hai Đường Quốc phát hiện anh cả khác thường, sau đó buông cuốc trong tay xuống, đi về phía anh cả.

“Anh cả, anh sao vậy? Sao lúc nào cũng nhìn trời thế?”

“Tảo Tảo nói chiều nay sẽ bắt đầu có tuyết rơi, anh thấy sắc trời âm u như vậy, e rằng là thật!”

Bọn họ đã hái xong toàn bộ rau trên mặt đất, chỉ chờ vận chuyển về nhà.

“Thằng hai, em đi vào trong thôn nói cho thôn dân biết, chiều nay sẽ có tuyết rơi, để mọi người nhanh tay nhanh chân lên, nếu không tất cả thức ăn trên mặt đất đều bị đông lạnh.”

Đường Quốc nghe vậy, kinh ngạc nhìn anh cả.

“Anh cả, sao anh lại tin lời một đứa trẻ?”

“Anh… đó không phải là tin, mà là…”