Đô Thị Thâu Hương Tặc (Dịch)

Chương 9. Ăn Trộm Gà Bất Thành Còn Mất Nắm Gạo (1)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Bình thường sau khi ăn xong, Diệp Xuân Anh theo thói quen thừa dịp bệnh nhân không nhiều lắm nghỉ ngơi một lát, nhưng hôm nay thình lình nhiều thêm một đại hiệp xuyên không đến, trong lòng nàng lộn xộn cũng chưa nghĩ tốt xem buổi tối nên làm cái gì bây giờ, đầu óc một lúc hưng phấn, một lúc lo lắng, lải nhải hồi đáp các loại vấn đề của Hàn Ngọc Lương, thẳng đến khi nói đến miệng đắng lưỡi khô, bưng lên ly uống vài ngụm nước, mới nghĩ đến một bụng dấu chấm hỏi của mình cũng đã được giải quyết.

 

Bất đắc dĩ mất trí nhớ, lấy cớ này thật sự là trăm phát trăm trúng, nàng hỏi tới hỏi lui, biết rõ là mấy thứ lúc trước.

 

Hắn một thân kỳ quái bản lĩnh, hắn trôi giạt khắp nơi không chỗ an thân.

 

Thêm vào nhiều nhất đó chính là hắn lúc này chỉ muốn làm nghề y cứu người, hành y tế thế, có thể không cần bất kỳ thù lao nào, chỉ coi là làm ứng phó kiếm chút chi phí.

 

Điều này đối với Diệp Xuân Anh mà nói, quả thật là nói trúng điểm. Nàng bên này dự toán rất khẩn trương, tiền lương của nàng đã không được tốt lắm, vẫn còn luôn luôn bị khất nợ, khẽ cắn môi mời thêm một người y tá, ít nhất thì khi thời điểm chẩn bệnh có người hỗ trợ truyền nước dùm, kết quả thì là dán bố cáo chia cho một nửa tiền lương, những đến bây giờ đều thất bại, ngay cả một người tới cửa hỏi thăm công việc cũng không có.

 

Hơn nữa, Hàn Ngọc Lương thủ đoạn quả thật cao siêu, hai người lão nhân buổi sáng bị Tùng ca đẩy ra ngoài té bị thương, để hắn đắn đo một lúc, thì chứng đau eo cần phải định kỳ đi phòng khám xoa bóp khỏi hẳn giống như kỳ tích, kích động đến lão lệ tung hoành, đi lên tặng một ngàn nguyên chẩn phí cho nàng.

 

Bó xương, ngưng đau, hạ sốt, cũng không thấy đầu ngón tay kia có chỗ gì kỳ dị, làm sao lại có thể điểm đến đây bệnh trừ đến đó chứ?

 

Nghe nàng nháy mắt to như nước trong veo cẩn thận hỏi, Hàn Ngọc Lương chỉ mỉm cười nói.

 

- Phòng khám Diệp cô nương cũng không treo huyệt vị tường đồ, này kỳ thật chính là mượn dùng huyệt đạo, làm một loại thủ pháp. Nếu cô biết chút châm cứu, tương lai ta lại từng bước dạy cho cô.

 

Diệp Xuân Anh cho rằng hắn nghĩ như thế này là lưu lại tiền vốn, đành phải gật đầu nói.

 

- Vậy được rồi, tôi học rất chậm, anh đừng chê tôi ngốc là tốt.

 

Nàng lúc đầu nghĩ tìm tiện nghi khách sạn tại phụ cận, thương lượng đem Hàn Ngọc Lương an trí qua đó, nhưng nghĩ đến mình mới được hắn giúp giải vây, còn trong tay hiện giờ quả thật không có mấy đồng, thật sự không kiên trì được vài ngày, đành phải trước hết cứ để hắn ở đây rồi từ từ lại tính.

 

Nàng bị hỏi trên trời dưới đất, Hàn Ngọc Lương còn là một vấn đề tiếp lấy một vấn đề, hỏi đến đầu nàng quả thật như muốn trướng to mà nổ tung, chắc phải đi muốn cuốn sách “mười vạn câu hỏi vì sao” về cho hắn tự đọc quá.

 

Thật sự không được, liền mau chóng chỉ hội lên mạng, tự học trên máy tính a.

 

Chịu đựng được đến thời điểm rửa chén, bên ngoài cửa phòng mở, lại có bệnh nhân tới cửa.

 

Diệp Xuân Anh vội vàng lau khô hai tay, bước nhanh đi ra ngoài, sửng sốt vài giây, có chút bất đắc dĩ nói.

 

- Bác sĩ hàn, anh tới đi, hơn phân nửa... Là tìm anh xem bệnh đó.

 

Loại tiểu khu cũ kỹ này, lời đồn đãi giữa người quen còn có tốc độ nhanh hơn cả Internet a, nhắn một tin nhắn trên di động thì còn cần thời gian, chứ hai ba bà tụ tập lại nói chuyện phiếm một cái là mọi người đều biết hết đủ thứ thông tin, mà nhiều khi tất cả chỉ là tin đồn, không có thật.

 

Lúc này vào phòng khám, Diệp Xuân Anh đều biết, hoàn toàn là vài vị phụ nhân quan hệ không tệ cùng Lý Mạn Mạn.

 

Tiến lên vừa hỏi, quả nhiên, eo chìm, bụng đau, hung muộn, khí đoản, dù sao mỗi một người đều ngồi ở ghế chờ lẩm bẩm, chỉ tên muốn cho bác sĩ Hàn mới đến xem dùm cho mình.

 

Hàn Ngọc Lương đi ra vừa nhìn hết mọi người, không có tư sắc nào quá đáng nhắc tới, bất quá các nàng muốn chẩn bệnh như thế nào, lòng hắn biết rõ, vén tay áo lên, một tay đưa giường bệnh rèm sau ra, cười nói.

 

- Kia, xin mời mọi người vào đây đi.

 

Diệp Xuân Anh tò mò vô cùng, theo vào sau rèm nghỉ chân quan sát. Liền nhìn hai người, thẳng đến khi cần cho một toa thuốc mới nhăn hàng mi tinh tế của mình rời đi.

 

Nàng thật sự nhìn không ra cái gì đáng nói. Muốn nói không ổn đâu, tay Hàn Ngọc Lương chỉ cũng không có điểm vào một địa phương gì quá đáng nói, nhưng muốn nói không có vấn đề, nàng lại luôn cảm thấy vẻ mặt của những nữ bệnh nhân đến đây khám quả thật có ẩn chứa hương vị gì đó không đúng lắm.

 

Đợi một đám chẩn bệnh qua đi, tất cả đều mặt mày hồng hào thần thanh khí sảng, phí chẩn cũng ra tay rất hào phóng, so với thời điểm bình thường mua thuốc tính toán mấy đồng tiền số lẻ, đơn giản là thiên soa địa viễn, khác nhau một trời một vực.

 

Đứt quãng vội vàng hết buổi chiều, đến chạng vạng, Diệp Xuân Anh đi mua dịch thủy cho một đứa nhỏ ở gần đây bị bệnh, trở về thì mua cho Hàn Ngọc Lương mấy cái bánh bao, sau khi ăn qua, liếc mắt nhìn ký hiệu trên lịch treo tường, xốc lên hòm thuốc, ôn nhu hỏi.

 

- Hàn bác sĩ, anh bận rộn cả một ngày, mệt không?

 

Hàn Ngọc Lương tinh thần chấn hưng, đang ngồi ở trên ghế dựa thưởng thức đầu ngón tay lưu lại hương ôn ngọc nhuyễn, cười lắc lắc đầu.

 

- Kia, lúc này không có người nào, anh theo giúp tôi đi chẩn bệnh đi. Tôi thấy những bệnh nhân nữ đều đặc biệt thích anh, nói không chừng địa phương tôi đến cũng cần anh giúp một tay.

 

- Chỗ nào thế?

 

- À...

 

Diệp Xuân Anh suy nghĩ một chút, dùng một cái tên tự nhận là tương đối dễ nghe nói cho hắn biết.

 

- Xem như xóm nữ nhân đi.

 

Hàn Ngọc Lương không có hỏi nàng đi chỗ đó muốn làm gì, dù sao hắn biết, cô nương ôn nhu trước mắt này mười phần mười là xử nữ ngây thơ. Hơn nữa hắn đối với thanh lâu cũng có chút quen thuộc, nữ tử phong trần vốn thường cần lang trung chẩn bệnh, cũng không kỳ quái.

 

Thật vất vả có thể an thân như ý nguyện, phải nhanh chiếm đóng tâm đề phòng của Diệp Xuân Anh mới được một chút.

 

- Có tại hạ cùng đi, mặc dù là xóm nữ nhân, Diệp cô nương cũng cứ yên tâm. Tại hạ tuyệt sẽ không để hạng người như bọn đạo chích đụng tới một chéo áo của cô nương. Chủ động xốc lên rương y dược, Hàn Ngọc Lương dùng ngữ điệu trầm ổn vô cùng nói.

 

Diệp Xuân Anh đã bị bản sự của hắn thuyết phục, tự nhiên có chút hưởng thụ, xấu hổ cười đỏ hai gò má, nhẹ nhàng đẩy hắn, ý bảo đi ra ngoài từ cửa hông.

 

- Anh phải cẩn thận chút, ở bên ngoài chớ nói lung tung nói, vạn nhất người khác cảm thấy anh không thích hợp, nói không chừng sẽ có phiền toái. Gặp cái gì không hiểu  anh liền vụng trộm hỏi tôi, đúng rồi, bản sự của anh nhiều như vậy, có loại công phu truyền âm nhập mật như trong tiểu thuyết kia không?

 

Hàn Ngọc Lương thuận theo suy đoán của nàng, mỉm cười nói.

 

- Hiểu sơ sơ, vậy tại hạ có vấn đề gì, liền nhỏ tiếng hỏi cô.

 

- Ừm, trăm vạn theo sát tôi. Hiện tại thành thị a, khác nhiều với thời cổ hậu lắm, anh không có gì cả, bị lạc thì sẽ không tìm thấy tôi được đâu.

 

Diệp Xuân Anh dặn dò xong, vừa đi ra khỏi cửa liền tới gần hắn một chút, làm như muốn đem hắn ngăn trở vài phần, chớ bị người khác nhìn ra cái gì dị thường.