Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

- Ca sẽ tìm cho em một tiệm uốn tóc, để em đổi kiểu tóc mới, xong rồi chúng ta lại cùng đi ăn cơm chiều, em hôm nay cũng đừng kiếm cớ từ chối, ở chỗ này thì nghỉ một hai ngày không chết được. Thật muốn chết thì mẹ nó đi thuê xe đến bệnh viện lớn. Cứ quyết định như vậy đi, em dọn dẹp một chút, đổi áo khoác trắng, chúng ta lập tức đi ngay. 

 

Diệp Xuân Anh cố gắng tránh thoát, một tay cằm chặt di động, một tay cầm đồ điện giật mini, lắc đầu, kiên định nói. 

 

- Tùng ca, thái độ của tôi rất rõ ràng, tôi không thích đi chơi với anh, anh cũng đừng tiếp tục truy cầu chi cho phí công. 

 

Tùng ca nheo mắt lại, tay vịn tại trước ngực Hàn Ngọc Lương.

 

- Muội tử, em nghĩ cho kỹ, ở cái khu này, không có người quen thuộc bảo kê em, phiền toái sẽ rất nhiều. Lại nói, ca đây cũng không phải muốn em lên giường với ca, ca chỉ có ý liền cùng em đi dạo, vài buổi hẹn hò, em suy nghĩ nhiều rồi. 

 

- Vậy càng không được.

 

 Diệp Xuân Anh dựa vào sát tường, cố gắng cách xa hắn.

 

- Ba tôi trước khi lâm chung sau có dạy tôi rằng, một thiếu nữ cần phải biết tự trọng. Tùng ca, nếu anh có chỗ nào không thoải mái, đến khám bệnh lấy thuốc, tiện nghi tôi cho anh miễn phí, giảm nửa giá, như vậy được không?

 

- Chậc…

 

Tùng ca nghiến răng một cái, quay mặt nhìn qua nhìn Hàn Ngọc Lương còn không có rời đi, làm bộ muốn tức giận.

 

- Tiểu tử, vừa rồi không phải tao đã nói, bác sĩ Diệp hôm nay không xem bệnh, mày như thế nào còn không lăn đi?

 

Hàn Ngọc Lương mỉm cười nói. 

 

- Tại hạ cũng là bác sĩ nơi này, bác sĩ Diệp không xem bệnh, ta vẫn còn muốn nhìn. Bằng không, chẳng lẽ ngươi đến nhìn sao?

 

[Ps: thanh niên main ta vẫn còn quen dùng xưng hô khi ở trong giang hồ]

 

Tùng ca đem một điếu thuốc vừa lấy ra lại bỏ vào lại túi quần, liếc mắt nhìn Hàn Ngọc Lương còn cao hơn một tấc so với mình, đánh giá hắn một hồi, nhìn thấy bắp thịt cũng không hết sức rõ ràng, nhe răng cười nói. 

 

- Bác sĩ Diệp, bệnh nhân này của em, có phải đầu óc xảy ra vấn đề hay không?

 

Diệp Xuân Anh vội vàng đi tới, đem Hàn Ngọc Lương chắn tại phía sau mình, cười theo nói.

 

- Tùng ca, người này thật không phải là bệnh nhân, anh ấy là bác sĩ mới tôi mời đến. Đầu anh ấy quả thật bị thương, suy nghĩ không giống quá với người thường, anh đừng để trong lòng. 

 

Tùng ca trừng mắt nói. 

 

- Cái phòng khám cùi bắp này chả có bao nhiêu tiền lương cho một bác sĩ cả, một y tá giúp tiêm thuốc mà em còn mướn không nổi, nhận một bác sĩ mới? Con bà nó chứ, có phải tụi bây đang trêu lão tử không có đầu óc, không biết suy nghĩ? Muội tử, này không phải là người yêu của em không? 

 

- Chậc chậc chậc, khó trách không cùng ca đi ra ngoài, nguyên lai yêu thích thể loại văn nghệ phạm này a. Nhìn cái thằng trai bao này cũng có mấy khối thịt, có hình dáng của một thằng đàn ông? Không biết công phu trên giường sẽ như thế nào đây…

 

Diệp Xuân Anh thở sâu, tận lực khắc chế bản thân nói. 

 

- Tùng ca, mời anh hãy tôn trọng tôi một chút. 

 

- Tiểu tử, đừng đứng ở sau lưng đàn bà mà trốn, đến đây, đứng ra trước mặt ca nơi này, mày nói một chút xem mẹ nó vì sao mày còn chưa cút!

 

Nhận thấy Hàn Ngọc Lương muốn đi về phía trước, Diệp Xuân Anh vội vàng giang hai cánh tay ngăn lại.

 

- Đừng, Tùng ca, nếu không... 

 

- Nếu không như vậy, anh chờ một chút, tôi để anh ấy ở lại đây nhìn phòng khám một chút, tôi... Cùng anh đi nhìn xem phim, tôi nói trước, liền xem một bộ phim, xem xong tôi về, không chậm trễ xem bệnh phòng khám, như vậy được chứ?

 

Nhưng lời còn chưa dứt, trên vai đột nhiên bị một cỗ lực lượng dịu dàng bắn ra, trên người Diệp Xuân Anh đột tê rần, liền hướng bên cạnh lui ra, dưới chân cảm giác được lảo đảo, lại thật giống như bị một cánh tay vô hình nâng eo, vững vàng đương đương đẩy nàng ngồi đúng lên giường bệnh một cách nhẹ nhàng. 

 

Hàn Ngọc Lương đã đứng ở trước mặt Tùng ca, mỉm cười lắc lắc đầu,

 

- Bác sĩ Diệp không đi. Nàng nói, nàng muốn xem bệnh cho bệnh nhân. Mời ngươi tôn trọng nàng. 

 

Tùng ca giơ tay lên, nhe răng cười bẻ bẻ các đốt ngón tay, phát ra một chuỗi rắc giòn vang.

 

- Tao vẫn còn thật không hiểu nói, cái phòng khám cùi bắp này của ẻm có thể trị được xương gãy của mày hay không. 

 

- Tại hạ vẫn chưa gãy xương. 

 

- Lập tức thì có!

 

- Đừng!

 

Bên trong tiếng kêu sợ hãi của Diệp Xuân Anh, nắm đấm to lớn của Tùng ca đã hung hăng vung đi ra ngoài. 

 

Loại du côn vẻ mặt dữ tợn như tên đầu trọc này rất ghét mấy thằng nhìn qua đoan chính như thằng nhóc đối diện, quyền chỉ thẳng vào lỗ mũi, một bộ trước phải cho cái mũi thằng này ăn trầu rồi tính sau. 

 

Quyền này tại trong mắt người bình thường vừa nhanh vừa độc, là một đòn tấn công rất khó để né tránh. 

 

Nhưng trong mắt Hàn Ngọc Lương ba tuổi đã bắt đầu tu tập huyền thiên bí quyết thì không khác gì nhìn một đứa trẻ ba tuổi đang duỗi tay ra thành nắm rồi đánh về phía mình vậy. 

 

Hắn là một hái hoa tặc ngay cả phi tử Hoàng Thượng cưng chìu nhất cũng dám liều chết rình coi nàng tắm, vô pháp vô thiên, đương nhiên cũng sẽ không có thói quen cái gì mà tiên lễ hậu binh (*).

 

[*: Nói trước đánh sau] 

 

Trực tiếp nghênh đó, hơi hơi khom người xuống một chút, bàn tay trái của Hàn Ngọc Lương đã vô thanh vô tức khắc ở ba sườn Tùng ca. 

 

Tùng ca còn chưa kịp tỉnh thần khi cảm thấy nắm đấm mình thế mà đánh hụt liền cảm giác một cỗ lực lượng hung mãnh vô cùng lạnh lẽo rưới vào bụng, chấn động hai chân hắn tê rần, đầu gối như nhũn ra, thẳng tắp quỳ xuống dưới đất. 

 

Hàn Ngọc Lương không dùng sát chiêu, cũng không phải là nhân từ nương tay, mà chỉ là hắn vừa dị thế còn chưa đầy một tháng, rất nhiều chuyện chưa thăm dò ra rõ ràng, không muốn quá mức chói mắt, ngoài ra, cũng không muốn lưu lại phiền toái cho Diệp Xuân Anh. 

 

Tùng ca này tính tình cũng rất bưu hãn, cắn răng duỗi tay đi bắt cánh tay Hàn Ngọc Lương, sống chết gì cũng muốn trả lại một đòn. 

 

Đáng tiếc, Hàn Ngọc Lương muốn đúng một kích giết hết uy phong của hắn, vẫy tay phất một cái, đảo qua vai hắn đầu, dùng ám kình ẩn chứa trong lòng bàn tay chớp mắt liền điểm ngay huyệt Kiên Tỉnh xóa bỏ đi khí lực cả người của hắn. 

 

Bùm một tiếng, tại trước mắt Diệp Xuân Anh đang nghẹn họng nhìn trân trối, Tùng ca đương trường quỳ xuống nền nhà, thành thành thật thật. 

 

Hàn Ngọc Lương vừa lui vài bước, Tùng ca thuận thế đổ người tới trước, bang một tiếng, thuận tiện dập cái đầu xuống nền nhà. 

 

- Vị huynh đài này, ta ngươi mới quen không lâu, làm gì hành đại lễ dạng này.

 

Hàn Ngọc Lương mỉa mai cười nói, khom lưng nâng Tùng ca dậy, cũng không đi quản khỉ gió gì khi trên trán hắn đụng u ra một cục, đưa tay vỗ vỗ đất trên chân hắn. 

 

Trên mặt Tùng ca một trận xanh trắng luân phiên nhau, vẻ mặt kinh nghi bất định, suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm kiếm ra nguyên cớ, không khỏi run giọng hỏi.

 

- Tiểu tử, mày, mày này... Là đảo cái quỷ gì! 

 

- Tại hạ không làm cái gì, rõ ràng là lực chân của huynh đài dùng quá mạnh nhưng lại sai tư thế, theo ý kiến tại hạ, vẫn còn cần ma luyện nhiều hơn, tu thân dưỡng tính mới là phải đạo.

 

Bàn tay Hàn Ngọc Lương chụp vào bụng Tùng ca, nhìn như là đang phủi bụi, trên thực tế là đem hàn băng liệt hỏa chưởng Huyền Âm chân khí hóa thành một cây châm nhỏ, hung hăng đinh vào đến bên trong thận kinh của Tùng ca.