Đô Thị Thâu Hương Tặc (Dịch)

Chương 2. Thế Nào Đến Quái Bác Sĩ (1)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Sáng sớm, sau khi bị đồng hồ báo thức đánh thức, hai bên mí mắt Diệp Xuân Anh vẫn không ngừng giật.

 

Đều nói một bên là giật tài một bên là giật tai, hai bên cùng nhau giật, chẳng lẽ là xui xẻo rồi sau đó sẽ nhận được tiền bồi thường?

 

Hay là nói vị Trương gia tam thiếu gia kia muốn tìm đến nàng?

 

Nàng cau mày, đánh răng sạch sạch, dùng nước lạnh tanh rửa mặt, mới xem thanh tỉnh tinh thần.

 

Phòng khám rất nhanh đến thời điểm khai trương, nàng ngồi vào trước gương, mắt nhìn lông mi cong cong, mũi thon môi anh đào xinh đẹp bên trong mà thở dài, cầm lấy mấy thứ đơn giản trang điểm, cố gắng trang điểm cho xấu đi một chút.

 

Lẽ ra, có cô gái nào không thích mình xinh đẹp, nàng thiên sinh lệ chất, đẹp không sao tả xiết, không chút phấn son cũng có thể bỏ xa những mỹ nữ tầm thường mấy con phố, nên tỉ mỉ trang điểm một phên, tận tình bày ra nét xinh đẹp, quyến rũ của mình mới đúng.

 

Những chỗ nàng ở, thân thế nàng cơ khổ, không có chỗ nương tựa, tới đây ở hơn nửa năm, trải qua các chuyện nhỏ chuyện lớn cũng làm cho nàng thật sâu hiểu rõ, đôi khi xinh đẹp cũng là một cái tội, sẽ chọc đến một đống phiền toái không cần thiết.

 

Trái phải quan sát một chút, so với bộ dạng bình thường đã khó coi hơn bảy phần, Diệp Xuân Anh thoáng nhẹ nhàng thở ra, cầm lấy son môi đem miệng đồ đến trình độ tục không nhịn nổi, hung hăng bĩu một cái giống như để phát tiết, đứng dậy đi ra khỏi bàn trang điểm, ngồi ở trên giường mở ra ngăn tủ, lấy một cái áo khoác trắng.

 

Nàng còn chưa có mặc xong, đã ầm một tiếng, bên ngoài đã vang lên tiếng của một nữ nhân buồn bã ỉu xìu.

 

- Bác sĩ Diệp, đã thức dậy chưa? Trong người của tôi cảm thấy khó chịu quá a.

 

Là Lý tỷ, một hàng xóm ở cách phòng khám của nàng không quá xa.

 

Nàng tên Lý Mạn Mạn, xem như là khách quen nơi này.

 

Diệp Xuân Anh mở cửa, trong lòng ai thán một hơi, thầm nghĩ vừa mới sáng sớm, lại là không được an bình rồi.

 

Loại địa phương của nàng này lấy trợ cấp của thượng cấp mở ra phòng khám công ích, kỳ thật là tương đương với khu bệnh viện xa an ninh thời đại, chẳng qua thế giới kịch biến đến bây giờ, địa vực phải chịu trách nhiệm rất rộng, nhân lực có thể sử dụng lại càng ít.

 

Ít đến thương cảm.

 

Phòng khám này của nàng, cũng chỉ có mình nàng, một bé gái mồ côi dựa vào cơ quan phúc lợi lớn lên lấy học bổng mà tốt nghiệp, vào vai cả y tá và bác sĩ.

 

Cư dân trong tiểu khu phụ cận không tính là nhiều, Diệp Xuân Anh bình thường còn không quá bận là mấy.

 

Nhưng nàng sợ là bệnh nhân như Lý tỷ.

 

Đi bệnh viện lớn thì không đi, chỗ nào khó chịu thì cũng nói không rõ ràng, muốn tiêm thì lại không cách nào xuống tay, khai cho một vài hỗn dịch thực phẩm bảo vệ sức khỏe để uống thì lại không bỏ được tiền.

 

Thế cho nên Diệp Xuân Anh rất hoài nghi Lý tỷ tới đây chỉ để canh chừng mình, miễn cho lão công của nàng đến ăn vụng.

 

Nói đến cái này, nàng cũng hiểu được Lý tỷ thật đáng thương.

 

Không đến ba mươi tuổi, tuy nói sớm có đứa nhỏ, nhưng thân người cũng bảo dưỡng cực tốt, mỏng manh tay áo ngắn núi non trùng điệp vô cùng sống động, quang thấu, áo ngực dây lưng thật căng trong lớp áo, nhìn qua giống như là bị cặp vú to lớn căng ra sắp đứt, mặt quần bò, nhìn từ sau thì lại như bị chống đến căng phồng, giày cao gót đi tới đi lui, mông thịt to tròn cứ lút la lút lắc qua hai bên trái phải.

 

Thượng phong hạ rất, tự nhiên hiện ra vòng eo rắn nước cực mảnh ở bên trong, nàng vẫn còn thích mặc kiểu đồ bó sát, vải dệt chật căng quấn ở trên người, hành tẩu tới lui, hay là đứng tại chỗ đều không che giấu được đường cong chết người kia.

 

Cũng khó trách nam bệnh nhân ở Diệp Xuân Anh nơi này không chiếm được tiện nghi, thỉnh thoảng hướng Lý tỷ trêu chọc vài câu hạ lưu, chọc một chút sẽ chỉ nghe được một tiếng mắng chửi dịu dàng.

 

Nhưng chỉ có một bộ đáng dáng người tuyệt diệu cho việc động phòng hàng đêm như vậy, lại gặp một ông chồng hoàn khố, đứng núi này mà trong núi nọ, mười ngày nửa tháng không một “giao thông”, lần trước hai vợ chồng gặp mặt, là bà vợ nói đầu choáng váng muốn đến phòng khám đo huyết áp, ông chồng tiến vào nhàn rỗi nói chuyện phiếm vài câu không chú ý có ai ở cạnh liền muốn sờ mông Diệp Xuân Anh.

 

Một trận ầm ĩ nghiêng trời lệch đất kia lúc này vẫn còn dư âm bên tai nàng.

 

- Bác sĩ Diệp? Không còn sớm nữa, cô còn chưa dậy à? Nhanh chuẩn bị đi nhé, tôi sẽ chờ cô ở ngoài đây.

 

Bên ngoài lại truyền đến đến một câu chú giục, Diệp Xuân Anh bất đắc dĩ, chỉ có đem Lý tỷ nghênh đón vào, dẫn tới cạnh bàn, quen cửa quen nẻo hỏi vài câu.

 

Có chút ngoài ý muốn, Lý tỷ hôm nay là bị bệnh thật, hơi có chút sốt nhẹ, hít thở khó khắn, tuy nói mười câu có tám câu là ở oán trách lão công ma quỷ của mình, còn lại thì có chút tin tức hữu hiệu, cuối cùng thì Diệp Xuân Anh mở ra túi thuốc, lấy kim tiêm, chích cho nàng một mũi thuốc và truyền dịch hai chai nước biển.

 

Vốn tưởng rằng có thể thanh tịnh để thay thuốc, không nghĩ tới truyền dịch không đến 3 phút, Lý tỷ liền gọi nàng tới, sắc mặt tái nhợt, tay ấn bộ ngực no đủ, rất khó chịu hỏi.

 

- Bác sĩ Diệp... Tôi... Tôi như thế nào càng ngày càng cảm thấy hoảng hốt? Này... Này còn ra mồ hôi lạnh rồi. Thật là rất khó chịu...

 

Diệp Xuân Anh điều chậm tốc độ chảy của dịch thuỷe, đợi một lúc nhìn xem có hiệu quả hay không, vội vàng bắt mạch nàng một cái, phát hiện nhịp đập trái tim của Lý tỷ thế mà nhanh đến dọa người, đột đột tựa như bồn chồn, lúc này lưng kinh ra mồ hôi lạnh, vội vàng rút châm, kinh hoảng nói.

 

- Lý tỷ, đi, hay là đi bệnh viện lớn đi. Tôi đây liền dẫn chị đi. Tôi đi lấy xe đi đến.

 

Lý tỷ lẩm bẩm dời hai chân.

 

 - Không được a, tôi... Chân tôi không có sức.

 

- Này...

 

Diệp Xuân Anh chạy nhanh đứng dậy mở rèm che, suy nghĩ có phải nên trước đo lại huyết áp hay không, vừa nhấc mắt, lại nhìn thấy một nam nhân chẳng biết lúc nào đã vào phòng khám, đang dùng một đôi ánh mắt sáng ngời lợi hại đánh giá nàng.

 

Từ nhỏ đến lớn đều là hoa hậu lớp, hoa hậu giảng đường, một đường đi đến này, bị nam nhân nhìn rất nhiều, lòng Diệp Xuân Anh đang cấp bách, lại biết có mặt mũi của Trương tam thiếu gia, côn đồ không đến mức làm khó dễ nàng, lúc này không cần đi tiếp đãi, cũng chỉ nói.

 

- Anh ngồi trước, tôi lập tức đến.

 

Không ngờ, nam nhân kia lại bước về trước một bước, dùng tiếng nói trầm thấp mềm mại mà giàu có từ tính, thậm chí để lỗ tai hơi hơi ngứa.

 

- Vị cô nương này, người bệnh nhân kia của cô, tại hạ cố gắng giúp được một tay.

 

Diệp Xuân Anh sửng sốt, lúc này mới cẩn thận đánh giá đối phương.

 

Bộ dáng người nọ có chút anh tuấn, phá lệ dễ nhìn, hào hoa phong nhã dường như không giống người xấu, nhìn cách ăn mặc thì có chút chật vật, đều là quần áo cũ rách rưới không biết chỗ nào kiếm được, tóc dài cũng lộn xộn tán ở sau người, tựa như chưa từng cắt quá, cho dù chòm râu không dài, hai tay có chút sạch sẽ không một món đồ trang sức, nhìn tới nhìn lui thì giống một kẻ lang thang tới cửa xin cơm hơn.

 

- Anh là... Vị ấy?

 

- Tại hạ tên Hàn Ngọc Lương.

 

Hai tay hắn ôm quyền, khẩu âm hơi lộ ra vẻ quái dị, làn điệu cùng người địa phương rất bất đồng.

 

- Anh là bác sĩ?

 

Diệp Xuân Anh tận lực làm tâm mình bình khí hòa hỏi, tay cũng đã cầm đột giật điện mi ni giấu trong áo khoác trắng.

 

Thế đạo hiện giờ rất loạn, ai cũng không thể tin, người một nhà còn có thể đâm chém nhau nữa chứ nói chi một người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt.