Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Diệp Xuân Anh vì vá quần áo nên đầu ngón tay đều là bị thương, chỉ ngoan ngoãn ngồi xem tình hình rồi thu tiền, mắt nhìn phòng khám ngồi đầy người đẹp hết thời, thiếu phụ phong tao, cô nương độc thân, một bên nói chuyện phiếm một bên đợi tiến vào phía sau rèm điều trị thân thể, oanh oanh yến yến rất náo nhiệt.

 

Trừ bỏ một vài lão bệnh nhân khách quen đến đây định kỳ khám bệnh, Tôn đại gia đau eo, Lưu đại mụ bị thấp khớp, liền một vài đứa trẻ cách vách chung bị trật khớp đến đây, tất cả đều được Hàn Ngọc Lương thoải mái giải quyết trong thời gian không đến ăn xong bữa cơm.

 

Tự nhiên mà vậy, chỗ khám bệnh toát ra tin tức Đại thần y, rất nhanh dần trở nên nổi tiếng.

 

Lần trước sau khi xảy ra chuyện, Diệp Xuân Anh tạm thời không dám đi đêm khám bệnh nữa, trong nhà lại thêm một nam nhân đại khẩu vị muốn ăn ở dùng, nàng vốn vẫn còn đang lo lắng một vài vấn đề về tiền bạc cần phải giải quyết như thế nào, chưa từng nghĩ, Hàn Ngọc Lương ở sau rèm vội vàng làm một ngày, kiếm được số tiền ít nhất cũng hơn khi nàng khám bệnh của một tuần, mà một vài nữ nhân mắt như nước long lanh đến khám còn cho tiền bo, tính sơ qua thôi thì nàng ngược lại quả thật kiếm được không ít.

 

Trương Hâm Trác cũng có tới một lần, cầm toa thuốc trị ho, đứng ở bên cạnh quan sát Hàn Ngọc Lương một chút, không đợi bao lâu.

 

Hàn Ngọc Lương nhân cơ hội chỉ điểm hai câu, bảo Diệp Xuân Anh đối với Tam thiếu này cẩn thận một chút. Nhưng nàng cũng không tin lắm, vẫn chỉ bào trì vốn ý đề phòng người khác, đó chỉ là bệnh nhân một bình thường, hoặc là nam nhân hơi có hảo cảm đối với nàng.

 

Hắn không cho là đúng đối với loại hơi lộ ra quá thiện ý này, vừa biết ý là nàng không phải nữ nhân như vậy, hắn cũng không có khả năng ở phòng ngủ của nàng an an ổn ổn xuống, còn có thể cả đêm dùng thứ gọi là internet thần kỳ này nhanh chóng học tập rất nhiều thưởng thức đời này.

 

Bản sự đã gặp qua là không quên được của hắn xác thực giúp hắn rất rất nhiều.

 

Mấy ngày nay, hắn thuận tiện chú ý học tập thêm kiến thức y dược vài phần, thời điểm dùng chân khí kiểm tra, một khi phát hiện có vấn đề dựa vào nội công hắn xử lý không được, liền đúng lúc kêu Diệp Xuân Anh đến cho thuốc tiêm, phòng khám xử lý như thế, hơn phân nửa là có chút không đúng.

 

Chỗ khổ sở duy nhất chính là sau khi trị bệnh cho một đám nữ nhân oanh oanh yến yến, một ngày hai tay bận việc xuống, lòng bàn tay còn sót lại tư vị thân thể mềm mại trơn bóng của con gái, trong mắt nhìn tất cả đều là làn da mềm mại, mũi ngửi thấy đều là mùi thơm cơ thể, để lòng hắn lửa bốc, làm đêm dài đằng đẵng trở nên có chút gian nan.

 

- Bác sĩ Hàn, anh xem ngươi nơi này chen lấn như vậy, người ta xem bệnh đều không được thả lòng, trong lòng không được tự nhiên. Abg nhìn, khi nào có rảnh, không bằng đi  đến nhà tôi khám bệnh một chuyến, nhà tôi không có ai, rất yên tĩnh, chắc sẽ dễ dàng để anh tập trung hơn a.

 

Nhìn thiếu phụ đầy đặn nũng nịu nói chuyện, sắc trung lão thủ như Hàn Ngọc Lương đương nhiên là ngầm hiểu. Chính là người như hắn có chút kén chọn, nhắm Diệp Xuân Anh là một bàn món ăn quý và lạ thượng đẳng xong, bảo hắn miễn cưỡng nếm thử Lý Mạn Mạn loại chân giò hơi dai này còn tạm được, không có thịt thì chịu thiệt đi ăn cơm rau dưa, chứ gặp bà cô này thì quả thật không có được bao nhiêu hứng thú cả, chỉ nói có lệ.

 

- Tẩu tử, chị cũng thấy đấy, ta gần đây thật sự rất bận rộn, Xuân Anh nói dẫn ta đi mua vài bộ quần áo sửa sang lại dáng vẻ mà ta còn nhất thời không rảnh đây, khám bệnh ở đây, tạm thời vẫn do Xuân Anh làm chủ, tìm ta mà nói... đợi sau này có cơ hội.

 

Thiếu phụ kia nghe hắn không đem lời nói hết, vui rạo rực vứt ra cái mị nhãn, xoay cái mông nặng trịch rời đi.

 

Tiễn bước vị này, mắt nhìn trời hiện giờ không còn sớm, tay Diệp Xuân Anh cũng đã không có bao nhiêu thẻ số mà mấy ngày nay mới bắt đầu phát ra, Hàn Ngọc Lương thở phào nhẹ nhõm, cười nói.

 

- Có thể đóng cửa ăn cơm rồi?

 

- Nói đóng cửa là được rồi, mà dùng cái từ đóng cửa này ở phòng khám là có chút kỳ quái a. Diệp Xuân Anh gật gật đầu, đang muốn đi ra ngoài phòng khám phủ thẻ đóng cửa, đợi sau khi ăn xong sẽ mở lại, cửa lại bị mở rộng ra, rèm bị bốc lên, một nữ nhân vóc dáng cao gầy, tóc quăn, cũng mặc một bộ áo khoác màu trắng đi vào.

 

Người này Diệp Xuân Anh nhận ra, vừa thấy liền nhíu nhíu mày, hỏi.

 

- Bác sĩ Hứa, cô như thế nào đến chỗ này của tôi rồi?

 

- Có việc gì?

 

Hàn Ngọc Lương hí mắt đánh giá một phen, đầu lưỡi nhịn không được đánh một vòng ngay tại trong miệng, đồng dạng là thiếu phụ phong vận chính thịnh, nữ nhân vừa tiến vào này, còn muốn thành thục xinh đẹp hơn nếu so với Lý Mạn Mạn, bên trong vạt áo trước của áo khoác trắng rộng mở, quần áo vàng nhạt bên trong giống như là đào mật chín muồi đang bọc lại một tầng da mỏng, bị hai quả đào cực lớn bên trong chống đến như muốn băng liệt, đai lưng đen tinh tế thời thượng, đi vào thì vạt áo đều bị kéo ra một chút, có thể thấy được này vòng eo cũng được bảo dưỡng cực tốt, cũng không có nhiều sẹo lồi, không quá béo ú.

 

Cũng không biết là có cố ý để mặc một váy ngắn màu lam phía dưới để đề cao cái eo hay không, hai chân được hai tất màu da bao vây hiện ra sự thon dài, đạp hai giày xăng ̣đan cao gót, bắp chân nhỏ nhắn thẳng tắp, làm nổi bậc hai chân thon dài, lại hiện ra đường cong dáng người phá lệ mê người, phong tình vạn chủng.

 

Hàn Ngọc Lương tự mình ngồi xuống, nhìn chằm chằm cô nàng trong áo khoác trắng kia quan sát một hồi, tạm không lên tiếng.

 

Hắn nghe Diệp Xuân Anh đề cập qua, gần đây có phòng khám bệnh vật lý trị liệu, chỉ làm mát xa bó xương bạt cạo gió kiếm tiền, còn hỏi qua hắn có phải theo chỗ đó học tay nghề hay không, có nhắc tới vị Hứa Kiều kia, nói vậy cô nàng ngay tại lúc này xuất hiện là một vị khách không mời mà đến.

 

Hứa Kiều như là một người không có việc gì, vén rèm lên liếc mắt nhìn trên giường bên trong không có bệnh nhân đang truyền nước, uốn éo mông ngồi ở trên ghế, chân dài nhếch lên, giày cao gót hơi hơi lay động, nhíu mày nói.

 

- Xuân Anh, tỷ tỷ gần đây nếu có chỗ nào đắc tội cô, cô nhưng thật ra có thể nói với tôi một tiếng, tôi nên nhận sẽ nhận, nên xin lỗi sẽ xin lỗi, cô vô thanh vô tức đoạt mối làm ăn, là muốn đoạn tài lộ của tôi sao?

 

Diệp Xuân Anh a a một tiếng, lúc này mới nghĩ đến bệnh nhân Hàn Ngọc Lương vài ngày nay tiếp đãi, có không ít người có thể nói là tiền cơm áo của Hứa Kiều, hắn nơi này tay đến bệnh trừ, những người mang bệnh tự nhiên không còn đi qua phòng khám của Hứa Kiều để khám định kỳ nữa.

 

Đoạn đường tài lộ của người giống như giết phụ mẫu người, đặt ở thời đại nào cũng phải là chuyện kết ra đại thù, Diệp Xuân Anh nhất thời hiện ra vẻ rất là xin lỗi, cúi đầu nhẹ giọng nói.

 

- Bác sĩ Hứa, tôi... Thật không có ý. Tôi cũng không nghĩ tới, Hàn đại ca vừa mới đến đặc biệt am hiểu điều trị việc này. Cô nhìn, tôi cũng không cố ý tuyên truyền cái gì hết, đây là vừa rồi rồi…