Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Bây giờ Trương Thành Hổ cũng đang rất cảnh giác.

Ngọn núi lớn này bỗng nhiên xuất hiện đã làm cho hắn ta rất kinh ngạc và ngờ vực rồi, bấy giờ trên đỉnh núi lại còn có một cái miếu thờ?

Đây là loại việc gì cơ chứ?

Tu luyện giả lánh đời chăng? Rất có thể là khả năng này.

Trên bản đồ không tìm ra ngọn núi này, chắc có thể là cách mà cao nhân nào đó bố trí để che lấp đi! Có thể che giấu một ngọn núi lớn như vậy, tuyệt đối không phải những kẻ bình thường!

"Đại ca, trước mặt có một con khỉ còn có con chim, còn có gốc cây kia giống như đã thành yêu rồi vậy!" Một thủ hạ bên cạnh nói với vẻ mặt khó coi.

Kinh Như Tuyết đã ở trước mặt, cách bọn họ không đến ba trăm mét, thế nhưng giờ phút này chúng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Vẻ mặt Trương Thành Hổ nghiêm túc hẳn lên.

"Con chim Bát Sắc này đã thành yêu rồi, nơi này có vẻ kỳ lạ!" Trương Thành Hổ hạ thấp giọng nói.

Đâu chỉ kỳ lạ, mà thực sự là khoa trương! Việc chim Bát Sắc này thành yêu cũng khó tin giống như thê tử ngươi sinh ra đứa con trai là một ông lão tám mươi tuổi vậy.

Hiện tại mấy tên thủ hạ Võ Thần Tông kia hoàn toàn không dám tiến lên phía trước.

"Nam nhân kia giống như không có tu vi thì phải? Có khi nào lão đại thực sự của bọn chúng ở bên trong miếu thờ phía sau không?" Tên thủ hạ nghi ngờ hỏi.

Trương Thành Hổ khẽ gật đầu, nơi này khẳng định có một cao thủ, thế nhưng nếu như không phải chàng trai kia thì đối phương cũng chỉ có thể ở bên trong miếu thờ.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta quay về gọi tông chủ đến?" Thủ hạ hỏi một cách yếu ớt.

Trương Thành Hổ trừng mắt nhìn thủ hạ, sau đó tiến vài bước lên phía trước, ôm quyền nói với Tu Thần với vẻ khách khí: "Huynh đệ, đây là ân oán của Võ Thần Tông chúng ta và nàng, kính xin ngươi không cần nhúng tay vào, ân tình này Võ Thần Tông chúng ta ghi nhớ."

Tu Thần nghe thấy lời nói của đối phương, cũng chẳng thèm để ý tới, mà chỉ nhìn về phía Kinh Như Tuyết bên cạnh.

"Đi đi, dẫn hắn ta đến đường ranh giới."

Vẻ mặt Kinh Như Tuyết đấu tranh. Nàng sợ mình vừa tiến lên sẽ bị đối phương bắt đi mất.

Đối mặt với Trương Thành Hổ tu vi là Linh Hải cảnh tầng ba, nàng thật sự không có con đường mà đánh trả.

Thế nhưng nàng không dám làm trái lại mệnh lệnh của Tu Thần.

Hít sâu mấy hơi, ánh mắt Kinh Như Tuyết trở nên dứt khoát. Dù sao nàng đã không còn đường lui rồi, nếu như chàng trai thần bí này không có tu vi thì cũng chỉ có thể do nàng không biết nhìn người mà thôi!

Kinh Như Tuyết bước từng bước về phía trước.

Vẻ mặt cả bọn Trương Thành Hổ ở phía xa dại ra.

Vụ gì đây?

Cô ta muốn đưa đến cửa cho bọn này bắt sao?

Nghĩ vậy, trên mặt Trương Thành Hổ lộ vẻ đắc ý.

"Ha ha, quả nhiên là không còn lối thoát rồi, ta còn tưởng rằng có cao nhân quái gì, xem ra tên tiểu tử đó cũng chỉ là một người bình thường không có tu vi mà thôi, là chúng ta lo xa quá."

Trương Thành Hổ cười nói.

Thủ hạ bên cạnh cũng dâng trào vẻ đắc chí.

"Kinh Như Tuyết này cũng rất trượng nghĩa, đoán chừng ả không muốn liên lụy tên tiểu bạch kiểm kia cho nên chọn cách từ bỏ việc phản kháng."

"Thế nhưng mấy con yêu quái này rất kỳ dị đó, tuy rằng bọn chúng vừa mới sinh ra linh tính, không có thực lực gì, nhưng những thứ rác rưởi này trở thành yêu quái cũng thật kỳ lạ."

"Có thể nào... Trên núi này có linh thiên bảo địa, sau đó bị bọn chúng ăn mất không?"

"Rất có khả năng này! Ngươi nhìn gốc liễu kia đã thành yêu rồi, Ngũ trưởng lão, ta cảm thấy chắc hẳn bảo bối kia đã bị tên nam nhân kia lấy đi rồi, bên trong miếu thờ khẳng định còn có rất nhiều!"

Mấy tên thủ hạ nói đến đây, ánh mắt chúng trở nên tham lam hơn.

Nếu bọn họ có thể lấy được những linh thiên bảo địa kia, dùng xong thì tu vi và thiên phú nhất định sẽ tăng vọt! Đến lúc đó địa vị ở Võ Thần Tông khẳng định cũng sẽ liên tục lên cao!

Nghĩ vậy, ánh mắt bọn chúng càng nóng rực hơn.

Trương Thành Hổ khẽ híp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên. Nếu vừa rồi Tu Thần cường thế một chút thì phỏng chằng hắn ta cũng chỉ bắt Kinh Như Tuyết đi sau đó dứt khoát rời khỏi nơi này.

Thế nhưng đối phương lại chẳng nói tiếng nào.

Hễ là người có chút thực lực cũng sẽ không để cho một người đẹp mỹ miều như vậy trở thành dê vào miệng cọp chứ?

Kết hợp với những lời thủ hạ vừa rồi nói, Trương Thành Hổ kết luận Tu Thần để cho Kinh Như Tuyết đi nhất định là muốn bảo vệ linh thiên bảo địa mà hắn cất giấu!

Thế nhưng vì sự thận trọng hắn ta vẫn chọn sẽ quan sát tìm hiểu thêm, trước hết bắt được Kinh Như Tuyết, phải bảo đảm trong miếu thờ kia không còn sự tồn tại của người nào khác.

Kinh Như Tuyết tiến đến đường phân cách màu trắng thì dừng bước.

Sau đó nàng quay đầu nhìn về phía Tu Thần.

"Khiêu khích chúng đi." Tu Thần nói.

Khiêu khích ư?

Kinh Như Tuyết khẽ sững sờ.

Là làm như thế nào? Bất quá đã đến nước này, nàng cũng không còn cách nào khác, vì thế Kinh Như Tuyết nhìn về phía Trương Thành Hổ.

"Nếu có sau này, Kinh Như Tuyết ta nhất định tàn sát bọn Võ Thần Tông ngươi, giết toàn bộ tông môn không chừa một tên!" Ánh mắt Kinh Như Tuyết lạnh lùng nói với Trương Thành Hổ.

Hắn ta trừng mắt nhìn nàng, sau đó cùng với thủ hạ bốn mắt nhìn nhau, rồi cả bọn chợt cười ha hả.

"Ngươi đang chọc cười bọn ta sao? Chỉ với tu vi Tụ Khí cảnh của ngươi mà còn muốn có sau này ư? Ta cho ngươi biết, bây giờ bắt ngươi trở về, tông chủ chúng ta sẽ đích thân phế bỏ tu vi của ngươi! Chờ Thiếu tông chủ chúng ta chơi chán ngươi rồi, nói không chừng còn có thể thưởng cho bọn ta nữa đấy!" Một thủ hạ cười nói với vẻ kiêu ngạo vô sỉ, đôi mắt nhìn Kinh Như Tuyết đầy sự thèm khát.

Loại nữ tử này quả thực sướng cực kỳ.

Bất quá hồng nhan họa thủy mà!

Cũng bởi vì gương mặt này mà cả nhà chết sạch.

Kinh Như Tuyết tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, đôi tay nắm chặt, thân thể mềm mại khẽ run.

"Được rồi, nói những lời này làm gì chứ? Ngươi hãy ngoan ngoãn theo ta quay về, đỡ phải chịu khổ về thể xác." Trương Thành Hổ lắc đâu cười nói, sau đó liếc mắt ra hiệu với hai tên thủ hạ bên cạnh.

Hai tên thủ hạ kia khẽ gật đầu, nhếch miệng tiến về phía Kinh Như Tuyết.

Vẻ mặt Kinh Như Tuyết hoảng hốt, vội vã lui về sau.

"Cũng đã đến rồi, lại hối hận à? Thế giới này không có ngây thơ như ngươi nghĩ đâu!"

Trương Thành Hổ cười lạnh một tiếng, sau đó cơ thể hắn ta chợt lóe lên, linh khí xung quanh nổi lên, một giây sau đã xuất hiện trước mặt Kinh Như Tuyết.

Trước hết bắt được Kinh Như Tuyết, sau đó lại thăm dò tên tiểu bạch kiểm này! Nếu như đối phương thật sự không có kẻ phía sau để dựa vào, như vậy kẻ chết tiếp theo chính là tên tiểu tử nhà ngươi!

Trong lòng Trương Thành Hổ đã sớm trù tính kế hoạch ổn thỏa rồi.

Trương Thành Hổ bước vào trong đường phân cách màu trắng. Vài tên Võ Thần Tông khác cũng đều tiến vào.

Trong lòng Tu Thần ngồi ở chòi nghỉ mát lẳng lặng thở phào một hơi.

Rốt cuộc cũng vào rồi! Cả bọn nói nhảm, lề mà lề mề!

Con mẹ nó ta đã nhịn các ngươi lắm rồi đấy!

Đã đến lúc ra vẻ một cách sảng khoái rồi.