Đồ Nhi - Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 7. Đó là đường phân cách bất khả chiến bại của Tu Thần!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lúc Kinh Như Tuyết ở giữa sườn núi đã gặp một con Xà yêu.

Tu vi Tụ Khí cảnh của nàng có thể gắng gượng đối phó được Xà yêu cấp một, thế nhưng việc này cũng làm lộ vị trí của nàng, tiếp đó người của Võ Thần Tông sẽ đuổi kịp.

Đối mặt với cao thủ Linh Hải cảnh thì một chút con đường sống nàng cũng chẳng có, cho nên chỉ có thể gắng liều mạng mà chạy lên trên núi.

Chạy trốn lại chạy trốn, nàng đã đi đến đỉnh núi.

Sau đó nhìn thấy Tu Thần cách đó không xa.

Một người, một con khỉ, một con chim, còn có một gốc cây liễu đang dùng nhánh cây làm que nướng đồ.

Đỉnh núi này có người ở sao?

Kinh Như Tuyết vô cùng kinh ngạc.

Ngay sau đó nàng lộ vẻ vui mừng.

Bản thân nàng được cứu rồi!

Vì vậy Kinh Như Tuyết lại càng chạy thục mạng về phía trước, thế nhưng bất thình lình thân thể của nàng lại không thể cựa quậy một chút nào.

"Tiền bối cứu ta!"

Kinh Như Tuyết nhìn Tu Thần ngồi trong đình nghỉ mát hơn một trăm mét ở phía trước, lớn tiếng kêu cứu.

Nàng bị làm cho đứng yên, hiển nhiên là do Tu Thần làm rồi.

Bởi vì nàng đã bước vào lĩnh vực vô địch của Tu Thần, tuy rằng nàng xinh đẹp như hoa, thế nhưng hắn vẫn rất có phong phạm. Đỉnh núi này không phải là nơi mà người nào cũng có thể xông loạn vào được.

"Tại sao phải cứu ngươi? Ngươi ăn mặc như vậy là đến đỉnh núi để chụp hình cưới đấy à?" Tu Thần nhướng mày hỏi.

Tiểu Bạch chạy đến bên cạnh Kinh Như Tuyết, đi một vòng quanh người nàng, đôi mắt đảo tròn giống như đang có chủ ý thối nát nào đó.

Kinh Như Tuyết nhìn con khỉ trắng này bỗng chốc biến sắc.

Yêu khí!

Con khỉ này là một con yêu quái sao?

Vậy nam nhân kia có phải cũng là yêu không?

Kinh Như Tuyết lại nhìn về phía Tu Thần.

Một bộ quần áo trắng, diện mạo tựa ngọc, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, trong đôi mắt ấy như chứa chan vô số câu chuyện xưa, có vẻ tang thường mà sâu sắc, giờ phút này một bàn tay đang chống cằm, khóe miệng khẽ giương lên nhìn nàng chằm chằm.

Nàng nhìn không ra tu vi của hắn!

Cũng chẳng cảm thụ được yêu khí!

Thế nhưng một con chim trên bả vai hắn, còn có gốc cây liễu bên cạnh kia lại truyền ra yêu khí!


Kinh Như Tuyết hít thở không thông.

Chim Bát Sắc này lúc nào cũng có thể thấy được, nó là loại chim bình thường đến không thể bình thường, lại có thể trở thành yêu sao?

Với lại gốc liễu cũng thành yêu rồi, nhìn nó cũng phải cao hơn ba mét, kích thước cỡ chừng bắp chân, vừa nhìn thì biết vòng tuổi cũng năm sáu năm mà thôi, lại có thể thành yêu?

Kinh Như Tuyết thực sự mới nghe lần đầu!

"Ngươi không nói ta sẽ quăng ngươi xuống núi ngay." Tu Thần từ tốn mở miệng nói.

Kinh Như Tuyết vội vàng nói:

"Tiền bối, tiểu nữ chính là con gái độc nhất của Kinh gia Kinh Hải tại lãnh thổ Quảng Nguyên, do con của tông chủ Võ Thần Tông vừa ý tiểu nữ, cậy thế thực lực của tông môn hắn ta mà ép cưới, người nhà của ta không đồng ý, hắn ta đã giết sạch cả nhà một trăm tám mươi người của Kinh gia ta, sau đó đưa ta trở về Võ Thần Tông cưỡng ép bái đường, bởi vì bầu trời xuất hiện bàn tay khổng lồ che trời, bọn họ mất tập trung nên ta đã bỏ chạy đến đây, thế nhưng vẫn bị bọn chúng đuổi theo."

"Bọn họ đang ở phía sau, ngay lập tức sẽ lên đây rồi! Tiền bối cứu ta!" Hốc mắt Kinh Như Tuyết đổ lên, đau khổ van xin.

Bàn tay khổng lồ che trời?

Tu Thần bỗng nhiễn hiểu ra, đó là việc của mấy ngày trước.

"Nghe qua thì rất thê thảm, thế nhưng tại sao ta lại phải cứu ngươi chứ?" Tu Thần hỏi.

Thiên hạ không có bữa cơm nào mà không phải trả tiền.

[Thân là một cường giả vô địch, sao lại không thể không có truyền thừa, mọi chuyện tự thân gây dựng nên sao? Ngài hãy thu nhận Kinh Như Tuyết, trở thành đại đệ tử, đạt được một trăm điểm lĩnh vực, một nghìn điểm kinh nghiệm.]

Tu Thần vừa mới dứt lời, giọng nói hệ thống đã xuất hiện trong đầu.

Một trăm điểm cũng chính là một trăm mét.

Mấy ngày nay mỗi một nhiệm vụ ngẫu nhiên đều đạt được vài điểm, giờ bỗng nhiên tăng lên gấp một trăm lần!

Con mẹ nó...

Ngươi là hệ thống vả mặt đấy à?

Ta không có phong phạm vậy sao? Là một đứa con gái thì có thể thu làm đồ đệ à? Rất xinh đẹp thì có thể muốn làm gì làm chắc?

Sau đó, hắn lại nhìn phần thưởng hệ thống cung cấp.

Ừ...

Thật ra hệ thống nói cũng đúng, bản thân hắn là sự tồn tại trâu bò Plus rồi, không có đệ tử không có tỳ nữ thì nói như thế nào được chứ? Việc gì cũng phải tự tay đi làm, thật quá mất mặt mà.

"Nếu tiền bối ra tay cứu giúp, đợi sau khi tiểu nữ báo thù cho người nhà, nhất định sẽ hầu hạ tiền bối chu đáo, làm trâu làm ngựa cho tiền bối tuyệt đối không đổi ý!" Vẻ mặt Kinh Như Tuyết hết sức nghiêm túc.

"Trước hết lại đây đi." Tu Thần từ tốn nói.

Sau đó Kinh Như Tuyết phát hiện bản thân có thể cựa quậy, quay đầu nhìn ra phía sau, tiếp đó vội vã chạy đến bên cạnh Tu Thần.

Thế nhưng vừa đến gần Tu Thần, Kinh Như Tuyết đã ngây ngẩn cả người. Nàng không cảm nhận được đối phương có bất kỳ tu vi gì.

Thật sự giống như...

Thật sự giống như một người bình thường chưa từng tu luyện, nhìn thấy đầy trên đường vậy.

Chẳng lẽ bên trong miếu phía sau có đại năng ẩn núp?

Nghĩ vậy, Kinh Như Tuyết nhìn về miếu thần phía sau.

"Không cần nhìn đâu, chỉ có một mình ta thôi." Tu Thần liếc thấy suy nghĩ của nha đầu, nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Kinh Như Tuyết đỏ lên, sau đó vội vã cúi đầu thấp giọng nói xin lỗi: "Xin lỗi tiền bối, ta...ta không có ý nghi ngờ ngài..."

"Người mà ngươi nói, là bọn chúng phải không?" Tu Thần ngắt lời nàng, khẽ chỉ về phía trước.

Kinh Như Tuyết ngước lên nhìn, vẻ mặt lại run lên, trong đôi mắt sát ý dày đặc.

"Đúng vậy, chính là bọn chúng!"

Lúc này đám người Trương Thành Hổ trước mặt cũng nhìn thấy bọn họ.

Tu Thần khẽ gật đầu, sau đó chỉ vào một đường phân cách màu trắng cách đó hai trăm năm mươi mét nói: "Nhìn thấy đường phân cách kia không?"

Đó chính là đường phân cách vô địch của hắn.

Kinh Như Tuyết sửng sốt một lúc, gật đầu nói: "Đường màu trắng, ta thấy rồi."

"Đi đi, dẫn bọn họ qua đường phân cách." Tu Thần ngước đầu nói.

Vẻ mặt Kinh Như Tuyết bỗng chốc dại ra.