Đồ Nhi - Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 4. Bàn tay khổng lồ che trời, ngươi lại đây nha!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ký chủ: Tu Thần

Điểm lĩnh vực: 0

Điểm kinh nghiệm: 0

Cấp bậc lĩnh vực: 2 (Tu Vi Vô Địch, Điểm Hóa Vạn Vật)

Kinh nghiệm cần thăng cấp: 0/10.000

Phạm vi lĩnh vực: 200 x 200 x 200 (8 triệu mét vuông)

Tỷ lệ đổi mở rộng phạm vi lĩnh vực: Tiêu hao 1 điểm lĩnh vực, các giá trị dài rộng cao tăng 1 mét

Nhiệm vụ: Thân là Thần tuyệt đối trong lĩnh vực vô địch, ngài là duy nhất, mời phá hủy tượng chư thần trong miếu!

Phần thưởng: 1 điểm lĩnh vực, 10 điểm kinh nghiệm.

Tu Thần đứng trong miếu, ngẩng đầu nhìn pho tượng đá trước mắt.

Chín mắt tám tay bảy chân.

Bộ mặt dữ tợn khó coi.

Lúc trước, hắn từng hỏi lão già tượng đá này là ai, lão già nói là ác thần, căn nguyên của mọi cái ác, là thần giữ nhà của tông môn bọn họ.

Nghe qua giống như người của tà giáo.

Tu Thần nhẹ nhàng vung tay lên.

Tượng đá này lập tức vỡ vụn thành từng mảnh, sau đó hóa thành bụi phấn.

Đúng lúc này, thiên địa bỗng nhiên biến sắc, một cái bàn tay khổng lồ đột ngột xuất hiện ở trời cao trên đỉnh núi Thiên Tử, một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa lập tức thổi quét tới.

Che khuất bầu trời!

Thân hình Tu Thần lập tức xuất hiện giữa không trung, nhìn cái bàn tay khổng lồ hắc ám trên đỉnh đầu, trong vòng ngàn dặm là một mảnh tối tăm, mây đen cuồn cuộn, vô số dã thú yêu ma đều sợ tới mức nằm bò quỳ xuống đất, mà cường giả thế giới loài người cũng hoảng sợ nhìn lên bầu trời.

Võ Thần Tông.

Hôm nay là ngày vui mừng của Võ Thần Tông.

Khắp nơi giăng đèn kết hoa tràn đầy không khí vui mừng.

Bởi vì hôm nay là ngày con của tông chủ Võ Ngôn Liệt bọn họ - Võ Thành Côn thành hôn!

Đối tượng kết hôn được xưng là đệ nhất mỹ nữ của lãnh thổ Quảng Thiên - Kinh Như Tuyết.

Lúc này, các tông các phái trên lãnh thổ Quảng Nguyên đều cử đại diện tới chúc mừng.

Có lời mời của cường giả Thần Thông Cảnh tầng năm - Võ Ngôn Liệt, đương nhiên các tông môn thế lực lớn ở lãnh thổ Quảng Nguyên sẽ tới đông đủ, hơn nữa đưa lễ cũng đều cực kỳ quý giá.

Ngay thời điểm sắp sửa bái đường, trời đất bỗng nhiên tối sầm, trong lòng tất cả mọi người có mặt tại đây đều trào ra cảm giác sợ hãi vô hạn, mang theo vẻ mặt hoảng sợ nhìn lên bầu trời.

Bàn tay hắc ám khổng lồ trên không trung kia mang tới hiệu quả thị giác vô cùng lớn cho người nhìn, hơn nữa, chỉ mới nhìn qua một cái thế nhưng lại khiến người nhìn có một loại cảm giác linh hồn bị cắt nhỏ, vỡ vụn.

Tuyệt vọng và sợ hãi!

Hai loại cảm xúc này tràn ngập trong lòng mọi người, hoàn toàn không nâng dậy nổi một tia ý nghĩ phản kháng.

"Đây... Đây là cái gì vậy?" Một lão già Linh Hải Cảnh mang ánh mắt hoảng sợ, thân thể to lớn thế nhưng lại run rẩy.

Võ Ngôn Liệt vốn có khuôn mặt râu quai nón tràn đầy khí phách uy vũ, giờ phút này con ngươi cũng co rút lại, vẻ mặt hoảng sợ.

Bàn tay hắc ám khổng lồ che trời này đã mở ra sự tuyệt vọng trong lòng hắn. Thứ này đã vượt qua phạm vi hiểu biết của bọn họ, thậm chí còn có một loại xúc động muốn phủ phục quỳ xuống.

"Hướng bàn tay to kia là ở phía sơn mạch Thiên Loan sao?" Võ Ngôn Liệt thì thào.

"Hình như là vậy, chẳng lẽ có cường giả lánh đời nào chọc giận trời xanh sao?" Một người đàn ông trung niên bên cạnh run run môi nhỏ giọng nói.

Không có người trả lời vấn đề này.

Tuy rằng bọn họ tự khoe khoang là cường giả ở lãnh thổ Quảng Nguyên, nhưng thời điểm đối mặt với một bàn tay che trời kia, thì hoàn toàn không có bất kỳ một ý nghĩ phản kháng nào!

Đây cũng không phải chuyện bọn họ có thể tham gia vào, thậm chí bàn tay khổng lồ này áp xuống, bọn họ còn không biết bản thân có thể may mắn thoát được một kiếp này hay không.

"Tông chủ! Kinh Như Tuyết chạy rồi!"

Đúng lúc này, một tên hạ nhân hoảng sợ chạy ra.

Võ Ngôn Liệt và Võ Thành Côn tái mét mặt mày, xoay người chạy vội vào nội đường.

Quả nhiên, tân nương đã không còn tung tích.

Hơn nữa trên vách tường còn khắc lại một hàng chữ.

"Ngày khác Kinh Như Tuyết ta chắc chắn sẽ huyết tẩy Võ Thần Tông!"

Bàn tay hắc ám khổng lồ này xuất hiện làm cho bọn họ thất hồn lạc phách, lơ là để cho Kinh Như Tuyết chạy mất.

Nhìn một hàng chữ này, sắc mặt Võ Ngôn Liệt đen sì, mà Võ Thành Côn thì phẫn nộ gầm lên: "Đuổi theo cho ta! Bắt người trở lại!"

Bàn tay khổng lồ che trời xuất hiện, không chỉ lãnh thổ Quảng Nguyên, mà những lãnh thổ khác trên toàn Thiên Nguyên Giới đều cảm nhận được cỗ uy áp khôn cùng kia.

Vô số cường giả lánh đời đều hoảng sợ ra trông ngóng, không rõ đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

...

Đỉnh núi Thiên Tử.

Tu Thần cũng có chút kinh ngạc.

Giá trị vũ lực của thế giới này cao như vậy sao?

Một bàn tay mà đã có thể che khuất bầu trời rồi?

Nhưng mà hắn ở trong lĩnh vực vô địch của mình thì lại không cảm giác được bất kỳ áp lực nào.

Tựa như xem một hiệu ứng kéo căng đặc biệt.

"Hủy một tượng đá cũng có thể dẫn tới loại động tĩnh này?" Tu Thần kinh ngạc nói.

Dựa theo khoảng cách, bàn tay khổng lồ kia ở trên không trung cao 10.000 mét, đây không phải trong phạm vi vô địch của hắn.

Lúc này chim Bát Sắc trốn trong lòng Tu Thần lạnh run, cũng vô cùng hoảng sợ.

Tu Thần vỗ nhè nhẹ đầu nhỏ chim Bát Sắc.

"Yên tâm, không có việc gì."

Sau đó hắn ngoắc ngoắc tay với bàn tay lớn trên bầu trời, khóe miệng cong lên.

"Ngươi lại đây đi."

Tu Thần mới không quan tâm đối phương trâu bò như thế nào, dù sao hắn là vô địch trong địa bàn của mình.

Chủ nhân của bàn tay khổng lồ che trời giống như nghe được khiêu khích và trào phúng của Tu Thần, bàn tay to kia bỗng nhiên bay thẳng tới đỉnh núi Thiên Tử, ép xuống.

Trong quá trình bàn tay khổng lồ kia ép xuống, không gian vạn dặm đều sụp đổ tan vỡ, toàn bộ sinh vật trong không gian đó đều bị ép nằm trên mặt đất, không thể động đậy, thậm chí có vài sinh linh nhỏ yếu ớt, thân thể trực tiếp nổ thành sương máu.

Giờ phút này, trong lòng người lãnh thổ Quảng Thiên cũng đã tràn ngập tuyệt vọng.

Một chưởng này nếu thật sự ép xuống, sợ là không ai có thể còn sống!

Cho dù có thể chống cự lại, thì đó cũng là cường giả tuyệt thế có tu vi thông thiên, tồn tại vô cùng hiếm có.

10.000m!

5000m!

500m!

200m!

"Khoảng cách đủ." Tu Thần nhếch miệng cười.

Sau đó bay lên không tát một cái.

Trong phút chốc, bàn tay khổng lồ che trời kia biến mất không còn tung tích, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời nhanh chóng tiêu tan, ánh mặt trời lại chiếu khắp mặt đất.

Cỗ uy áp khiến cho thế nhân sợ hãi tuyệt vọng, cảm nhận sâu sắc cảm giác xé rách linh hồn đã biến mất trong nháy mắt.

Giống như chưa từng xuất hiện.

Chim Bát Sắc cũng bay ra từ trong lòng Tu Thần, nhảy nhót vòng quanh hắn, giống như đang chúc mừng Tu Thần giết chết địch nhân trong nháy mắt.

Trong nhất thời, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt mê mang, khó hiểu.

"Đây là ý gì? Hù dọa người sao?"