Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ánh nắng sáng sớm ấm áp chiếu lên đỉnh núi Thiên Tử.

Xung quanh vang đầy tiếng côn trùng kêu và tiếng chim hót, tràn ngập sức sống.

Sáng sớm tinh mơ Kinh Như Tuyết đã dậy, nướng lại con gà Xích Diễm còn thừa của tối hôm qua lại một lượt.

Nàng biết Tu Thần không cần ăn uống gì cả, nhưng miệng thì lại thèm ăn, nên vì để có thể khiến Tu Thần vui vẻ hài lòng, nàng không hỏi xem Tu Thần có cần ăn sáng gì không, dù sao cứ nướng chín là được.

"Hai tiểu tử kia đi chỗ nào rồi?"

Kinh Như Tuyết hỏi cây liễu.

Cây liễu rung lắc cành tỏ vẻ mình cũng không biết.

Nàng lại quay đầu nhìn miếu thờ phía sau, không thấy bóng dáng Tu Thần đâu.

"Theo lý mà nói tuyệt thế cao thủ như sư tôn hẳn là không ăn uống ngủ nghỉ mới đúng, chỉ có phàm nhân mới như vậy, chẳng lẽ đây là một loại phản phác quy chân? Tu luyện tới giới hạn cao nhất rồi thì sẽ quay về phong tục của phàm trần?" Kinh Như Tuyết xoay cây gậy nướng, lẩm bẩm đầy nghi hoặc.

"Tiểu Liễu, ngươi có biết tu vi của sư tôn hiện giờ là gì không?" Kinh Như Tuyết quay sang hỏi cây liễu.

Cành lá lại đung đưa.

Kinh Như Tuyết khẽ cười một tiếng.

Nàng cảm thấy ở lại nơi đây thực ra cũng rất thoải mái và vui vẻ.

Ba con tiểu yêu, còn cả một vị sư tôn thần bí khó lường, cư trú trên đỉnh núi này, phong cảnh thoạt trông rất có cảm giác cường giả lánh đời, tiên phong đạo cốt.

Mà chính nàng đã trở thành đồ đệ đầu tiên của vị cường giả tuyệt thế đấy!

Chỉ cần nàng cố gắng chăm chỉ học tập tu luyện, một ngày nào đó nàng nhất định có thể báo thù rửa hận cho Kinh gia!

Chờ báo thù xong, nàng sẽ không đi đâu nữa, quay về đây hầu hạ Tu Thần cả đời.

Con người không nuôi dưỡng yêu quái, bởi vì trong nhận thức của con người, yêu quái đều là những con thú dữ hung ác tàn nhẫn, ăn thịt người, thuộc dạng không đội chung trời với con người.

Nhưng hiện giờ Kinh Như Tuyết không nghĩ như vậy nữa, bởi nàng cũng rất thích ba tiểu yêu này.

Đặc biệt là Tiểu Vũ, nghĩ tới cảnh nó bò rạp dưới đất uốn người thì nàng đã không nhịn được bật cười.

Đúng là dễ thương quá mà!

"Nướng chín rồi hử?"

Giọng của Tu Thần bỗng vang lên ngay bên cạnh Kinh Như Tuyết.

Kinh Như Tuyết vội vàng đứng dậy, chắp tay hành lễ rồi đáp: "Đã chín rồi thưa sư tôn."

Tu Thần ngồi xuống chiếc ghế đá trong đình hóng mát, nhìn thoáng qua Kinh Như Tuyết, nói: "Sau này ngươi không cần phải khách khí như vậy, trong lòng biết lễ nghĩa là được, lão phu không thích mấy cái lễ nghi phiền phức kia của ngươi. Còn nữa, sau này đừng gọi ta là sư tôn, hãy gọi ta là thầy."

Tu Thần quả thực không quá thích mấy thứ như lễ tiết gì đó. Vả lại lão già cũng không ưa mấy thứ này.

Mặc dù ông già là sư phụ của hắn, nhưng hai người đối xử với nhau không giống sư phụ và đồ đệ, mà có phần giống mối quan hệ giữa huynh đệ hơn.

Chuyện cãi cọ đấu võ mồm là thường xuyên xảy ra.

Lúc trước hai người từng vì năm quân cờ mà trở mặt với nhau, mắng nhau tới mặt đỏ tai hồng.

Ngày hôm sau lại hòa thuận như lúc ban đầu, sau đó lại tiếp tục cãi nhau.

Vả lại Tu Thần cũng không thích cách xưng hô "sư tôn" này, nghe có vẻ quá cũ kỹ, gọi "thầy" nghe vẫn hay hơn.

"Vâng, thưa thầy." Kinh Như Tuyết lập tức gật đầu.

Tu Thần bảo gì thì nàng làm cái đó.

"Chi chi chi!"

Lúc này, Tiểu Bạch chạy tới từ bên ngoài, Tiểu Vũ đứng trên đầu của nó.

"Chi chi chi chi!"

Tiểu Bạch đi tới trước mặt Tu Thần, vung tay lên, thoạt trông rất hưng phấn.

Kinh Như Tuyết bên cạnh tò mò nhìn hai con yêu này, không biết rốt cuộc sáng sớm tinh mơ chúng nó đã đi đâu làm gì.

"Được rồi, biết rồi, chuẩn bị cùng bắt đầu tu luyện thôi." Tu Thần gật đầu.

Kinh Như Tuyết quay sang nhìn Tu Thần, chớp chớp mắt.

"Trước kia Tiểu Bạch ủ rượu kim quả, ban nãy nó với Tiểu Vũ đi xem, sắp ủ xong, chuẩn bị uống được rồi." Tu Thần nói.

Kỳ thật trong lòng Tu Thần vẫn còn có chút lo lắng, sợ con hổ yêu kia vẫn còn ở quanh đây, nhưng nay thấy chúng nó trở về an toàn, hắn cũng yên tâm.

Xem ra con hổ yêu kia thật sự bị dọa sợ, phỏng chừng trong một khoảng thời gian rất dài nó cũng sẽ không dám xuất hiện quanh đây nữa rồi.

"Thầy, không ăn sáng trước sao?" Kinh Như Tuyết chỉ con gà Xích Diễm đã nướng chín bên cạnh.

Tu Thần lắc đầu.

Ngay sau đó, hắn và Kinh Như Tuyết đột nhiên xuất hiện trên bãi cỏ cách đó chừng trăm mét.

Kinh Như Tuyết hoảng sợ liếc nhìn xung quanh, rồi lại sờ soạng cơ thể mình.

"Điều này đúng là quá thần kỳ! Thầy, ngài làm thế nào mà được vậy? Ta còn chẳng có chút cảm giác nào." Kinh Như Tuyết hưng phấn hỏi.

Thủ đoạn này thật quá cao cấp, quả thực là cao hơn chân trời rồi!

Tu Thần khoát khoát tay: "Sau này ngươi tu luyện thành công, làm cũng không khó."

Kinh Như Tuyết gật đầu thật mạnh, sắc mặt vô cùng kích động.

"Bây giờ cảnh giới của ngươi là Tụ Khí cảnh tầng ba, thiên tư là bậc ba. Ngươi tu luyện công pháp gì?" Tu Thần hỏi.

Con đường tu luyện này, chủ yếu là dựa vào thiên phú tư chất.

Nhưng kỳ thật mấy thứ như thiên phú với tư chất này có thể được cải thiện sau này, ví dụ như dùng thiên tài linh bảo để tăng cường, hoặc cải tạo thân thể.

Tiếp đó, công pháp cũng rất quan trọng.

Công pháp chia làm bốn giai, là Thiên Địa Huyền Hoàng.

Mỗi một giai chia làm ba phẩm: Thượng, trung, hạ.

Hai người có thiên phú tư chất giống nhau, một người tu luyện công pháp Thiên giai, người kia tu luyện công pháp Địa giai, tốc độ tu luyện và thực lực sẽ khác nhau hoàn toàn.

Cùng là Tụ Khí cảnh, người ta có công pháp Thiên giai thì có thể hành kẻ tu luyện công pháp Địa giai như ngươi ra bã, đến mức không thể tự gánh vác cuộc sống được.

Thậm chí cả tình huống giết người vượt cấp cũng hoàn toàn có thể xảy ra.

Kinh Như Tuyết vội vàng trả lời: "Công pháp của đồ nhi là công pháp Hoàng giai trung phẩm, Viêm Nguyệt Quyết."

Hoàng giai trung phẩm?

Nghe thôi đã biết là rác rưởi rồi.

Tu Thần thở dài một tiếng.

Thảo nào tu vi bây giờ của Kinh Như Tuyết lại thấp như thế.

Tư chất đã tệ, công pháp lại rác, kỳ thật có thể tu luyện tới tu vi hiện tại đã là rất giỏi rồi.

"Tư chất của ngươi quá kém, cho dù có tu luyện công pháp Thiên giai cũng chẳng có tác dụng gì. Thế này đi, lão phu nâng tư chất của ngươi lên trước đã." Tu Thần chậm rãi nói.

Nâng tư chất lên?

"Thật sự là được ạ? Thầy thật sự có thể giúp đồ nhi tăng tư chất lên sao?"

Nghe Tu Thần nói thế, Kinh Như Tuyết kích động tới mức toàn thân khẽ run, vành mắt ửng đỏ.