Đồ Nhi - Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 16. Coi như là tưởng nhớ, miếu Thiên Thần

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ký chủ: Tu Thần

Cấp bậc lĩnh vực: 2 (Tu Vi Vô Địch, Điểm Hóa Vạn Vật)

Kinh nghiệm cần thăng cấp: 1560/10.000

Phạm vi lĩnh vực: 332 x 332 x 332

Hiện giờ phạm vi lĩnh vực vô địch của Tu Thần đã bao phủ tới 80% đỉnh núi này.

Bây giờ chỉ còn khu vực đầu đường lên núi là lĩnh vực của Tu Thần còn chưa bao phủ hết.

Trong miếu Sơn Thần, Kinh Như Tuyết đang dọn dẹp lại gian phòng của mình.

Phòng này thực sự đơn sơ quá.

Chỉ có một cái bàn, một chiếc giường, ngoài ra còn thêm một tủ làm bằng đá.

Đây vốn là phòng của Tu Thần lúc trước, mà hiện giờ Tu Thần đã chuyển sang ở tại chủ miếu rồi.

Các bức tượng thần đài trong chủ miếu đều bị hắn phá hủy toàn bộ, biến thành phòng ngủ chính của hắn.

Kinh Như Tuyết đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.

Trăng tròn treo cao, các ngôi sao sáng lấp lánh khắp bầu trời.

Trên không trung cao chừng ba trăm mét, Tu Thần đang nằm với hai tay chắp sau gáy, miệng ngậm một cọng cỏ nhỏ.

Tiểu Vũ nằm gọn trong ngực hắn, đầu rúc vào trong cánh, trông như đang ngủ vậy.

"Ba trăm ba mươi mét, khi nào mới có thể đạt tới chợ phiên của thế giới này chứ? Ta tới nơi đây được ba năm rồi, vậy mà còn chưa xuống núi, không biết thành thị của thế giới này trông sẽ như thế nào."

Tu Thần ngắm mặt trăng, lòng thầm nghĩ.

[Ngài tắm mình trong ánh trăng, đạt được một điểm lĩnh vực và mười điểm kinh nghiệm.]

Âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên.

Tu Thần cười cười, mỗi lần cộng thêm có một điểm, như thế thì có tác dụng chó gì chứ.

Ngươi không thể hào phóng thêm một điểm nữa sao?

Tiếc con hổ yêu kia quá.

Nếu giả dụ giết nó, chắc chắn sẽ được rất nhiều điểm lĩnh vực và điểm kinh nghiệm rồi.

Tu Thần thở dài một tiếng, sau đó thân thể biến mất khỏi không trung, một giây sau hắn đã xuất hiện trước mặt Kinh Như Tuyết.

"Sư tôn."

Kinh Như Tuyết vốn đang ngửa đầu nhìn Tu Thần giữa không trung, đang nhìn rất chăm chú, đột nhiên cảm thấy bên cạnh có bóng người, lập tức quay người lại, cung kính chắp tay chào.

"Ngươi vẫn chưa ngủ?" Tu Thần hỏi.

Kinh Như Tuyết lắc đầu, vẻ mặt nàng lúc này kiểu muốn nói lại thôi.

Hiện giờ trong lòng nàng đang có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Tu Thần, nhưng lại không dám lên tiếng.

Vất vả lắm mới bái được hắn làm sư phụ, ngộ nhỡ khiến hắn không vui, lại bị trục xuất sư môn, sau này nàng biết phải làm thế nào.

"Muốn hỏi cái gì?" Tu Thần cười hỏi.

Ánh mắt và nét mặt của nha đầu kia trông quá xoắn xuýt, nhìn là biết nàng đang có rất nhiều vấn đề muốn hỏi đây mà.

"Thưa sư tôn... Tông phái của chúng ta... có tên là gì vậy? Ta bái ngài làm sư phụ, nhưng vẫn còn chưa biết tên của tông phái..." Kinh Như Tuyết ngượng ngùng khẽ hỏi.

Tu Thần ngẩn ra.

Tên của tông phái?

Ta cũng đâu có biết!

Trước kia lão già không hề nói cho hắn mà.

Lúc ban đầu hắn còn tưởng chính tấm hoành phi treo trên cổng, tên của tông môn chính là Thiên Tử Sơn Thần tông, sau đó lão già bảo không phải, nói là không môn không phái, không có tên.

Tu Thần cũng không để ý điều này cho lắm, dù sao hắn chỉ là theo lão già ăn uống miễn phí, sống tạm qua ngày, có tông phái hay không cũng chẳng sao.

"Ngươi để ta suy nghĩ đã." Tu Thần gõ gõ đầu, nói.

Kinh Như Tuyết nghẹn họng.

Suy nghĩ là có ý gì?

Chẳng lẽ định đặt tên tông phái ngay bây giờ sao?

Chẳng lẽ vị sư công được chôn cất ngoài kia của mình hoàn toàn không hề sáng lập tông môn?

Còn nữa, chính là vì sao phần mộ của sư công lại... đặc biệt như vậy chứ?

Sư tôn lợi hại như thế, muốn tạo ra một ngôi mộ khí thế và hoành tráng hẳn không phải là chuyện rất dễ sao?

Nàng không nghĩ ra.

Nàng thật sự không thể nghĩ ra được.

Đây chính là chênh lệch về cảnh giới mà.

Đám tiểu nhân vật như nàng làm sao có thể hiểu nổi thế giới của các bậc cao nhân được.

Kinh Như Tuyết thầm nghĩ.

"Đặt là miếu Thiên Thần đi, coi như một dạng tưởng nhớ lão già vậy." Tu Thần nhìn tấm hoành phi treo trên cửa miếu, cười nói.

Vả lại nghe thì cũng có vẻ khá cao cấp, rất phù hợp với thân phận của hắn.

"Miếu Thiên Thần?"

Kinh Như Tuyết chớp chớp mắt, sau đó gật đầu.

"Thưa sư tôn, đồ nhi có chuyện, không biết có nên hỏi không." Kinh Như Tuyết đột nhiên nói với vẻ mặt có chút không yên.

"Hỏi đi." Tu Thần nói.

"Vì sao mộ của sư công lại đơn giản như vậy, có cần ta đi đào một cái khác không?" Kinh Như Tuyết khe khẽ hỏi.

Tu Thần bật cười ha ha.

"Sư công của ngươi luôn thích đặc biệt, độc hành, bất cứ thứ gì đều phải khác hẳn với người khác, đến khi qua đời rồi mộ phần cũng phải không giống mọi người. Ta vốn hứa làm một cái mộ ao cho ông ấy, nhưng sợ nước đọng sinh âm nuôi thi, một ngày nào đó sẽ thành cương thi, cho nên mới làm một cái mộ bằng." Tu Thần giải thích.

Lời này làm cho Kinh Như Tuyết nghe xong mà ngây ngẩn cả người.

Còn có ham mê kiểu đó nữa sao?

Mộ phần của mình cũng phải lập dị khác người?

Thế giới cao nhân đúng là nằm ở một độ cao mà loại người thấp hèn như chúng ta không thể nào với tới.

"Ngươi hãy nghỉ ngơi sớm đi, mai ta sẽ dạy các ngươi tu luyện." Tu Thần nói xong, lập tức biến mất, trở lại gian phòng của mình.

Kinh Như Tuyết nghe vậy thì vô cùng kích động.

Ngày mai có thể được sư tôn chỉ dạy rồi!

Thân là đệ tử đầu tiên của sư tôn, mình nhất định phải cố gắng tu luyện! Không được bôi nhọ tên tuổi của sư tôn!

Kinh Như Tuyết thầm thề trong lòng, sau đó nàng cũng quay về phòng của mình.

Trong phòng, Tu Thần ngồi khoanh chân trên giường, một tay chống cằm, mắt nhìn chằm chằm ngọn nến trước mặt.

Hiện giờ hắn gặp phải một vấn đề khá là nan giải.

Vừa rồi hắn ra vẻ oai phong, đã nói là ngày mai sẽ dạy Kinh Như Tuyết tu luyện.

Nhưng hắn đâu biết dạy gì.

Hắn không biết trong người có chân khí thì sẽ có cảm giác gì, càng không biết tu luyện công pháp chiến kỹ nào cả.

Ở trong lĩnh vực này, hắn chính là kẻ ngôn xuất pháp tùy.

Không đúng, là niệm sinh pháp tùy.

Căn bản hắn chẳng cần nhiều chiêu thức công pháp này nọ gì cả.

Trước khi qua đời, lão già có để lại cho hắn một cuốn bí tịch luyện thể, sau đó hắn có tu luyện thế nào cũng không thể tạo ra được kình khí trong cơ thể, cuối cùng lão già tức quá, đốt luôn cuốn bí tịch kia.

Từ đó về sau hắn không còn tu luyện gì nữa.

"Làm thế nào cho phải đây."

Tu Thần rầu rĩ gõ đầu mình.