Đồ Nhi - Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 13. Hóa hình? Hổ yêu cấp sáu!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Có người lên đây?

Tu Thần hơi sửng sốt, cũng có một chút xấu hổ.

Hắn hoàn toàn không cảm nhận được...

Một tiểu nha đầu Tụ Khí cảnh còn có thể cảm giác được, mà bản thân hắn là một đại năng tuyệt thế lại không cảm giác được chút nào.

Chuyện này sẽ không khiến tiểu nha đầu hoài nghi chứ?

"Tiền bối không cảm nhận được sao?" Kinh Như Tuyết lập tức vô cùng hoang mang hỏi.

Dựa theo cảm nhận của nàng về tu vi của Tu Thần, không nói chu vi trăm dặm, ít nhất trong phạm vi mười dặm có người tới, hắn hẳn là đều có thể lập tức biết được chứ?

Tu Thần cắn một miếng thịt gà, mặt không đổi sắc nói: "Tép riu mà thôi, không cần để ý."

Tép riu?

Kinh Như Tuyết tỏ vẻ khiếp sợ.

Bởi vì cỗ khí tức cường đại kia khiến linh hồn nàng cũng cảm thấy run sợ.

Mà giờ khắc này, Tiểu Bạch và Tiểu Vũ bên cạnh cũng đã sợ tới lông dựng đứng, mắt trợn tròn nhìn chằm chằm chỗ đường lên núi, tất cả cành của cây liễu cũng dựng lên, giống như gặp phải kẻ địch mạnh mẽ.

Tu Thần nhìn thoáng qua ba tên này.

Được rồi, xem ra không phải hạng tép riu gì. Chỉ là đối phương còn chưa bước vào lĩnh vực của hắn, hắn không có cách nào cả.

Cho nên dựa vào tâm tính làm màu phải làm tới cùng, Tu Thần hờ hững nói: "Dựng lông cái gì, ăn gà."

Ba tên kia nghe thấy Tu Thần nói vậy, lập tức thả lỏng nhưng bộ dạng vẫn còn hơi chút khẩn trưởng.

"Tiền bối... là yêu quái..." Kinh Như Tuyết chỉ về phía trước, sợ sệt nói.

Đời này nàng cũng đã gặp không ít yêu quái, nhưng mà đều là tiểu yêu cấp bậc rất thấp mà thôi, còn con yêu quái này lại là một con hổ yêu, có thể khiến nàng sợ hãi.

Con hổ yêu này có thân hình cực lớn giống như một gò núi nhỏ, bộ lông màu vàng kim nhìn qua cũng thấy chói mắt thần thánh, mà đôi mắt màu xanh tối kia giống như tới từ địa ngục, lóe lên tia sáng sắc lạnh giết người đoạt phách.

Nhưng điều kỳ quái là con hổ đó có thân hình lớn như vậy, mà mỗi bước nó đi lại hoàn toàn không có một động tĩnh hay tiếng vang gì cả.

Tu Thần cũng đã nhìn thấy con hổ yêu này.

Nhìn qua cũng khá khí phách đấy!

"Ta rất ngạc nhiên, vì sao nơi này bỗng nhiên xuất hiện một ngọn núi, mà đỉnh núi còn có một miếu thờ."

Giọng nói của hổ yêu vô cùng trầm thấp khàn khàn, từng lời nói ra giống như tiếng sấm đánh thẳng vào trái tim Kinh Như Tuyết, khiến nàng không nhịn được mà sợ run.

Hổ yêu chậm rãi bước về phía bọn họ, không gian chung quanh trở nên hỗn loạn, linh khí vô cùng cuồng bạo, quanh thân thể nó còn kèm theo lưu văn màu vàng, giống như nó đang đi trong nước.

"Yêu quái có thể nói? Vậy ít nhất cũng là yêu quái cấp bốn tương đương Pháp Tướng cảnh rồi!" Mặt Kinh Như Tuyết tái không còn chút máu.

Pháp Tướng cảnh đối với nàng mà nói, cũng đã là cảnh giới cao không thể chạm rồi. Thậm chí trong lãnh thổ Quảng Nguyên có tồn tại cường giả Pháp Tướng cảnh hay không nàng cũng không biết.

"Ta đoán không chỉ có vậy." Giọng điệu Tu Thần khá thoải mái.

Hổ yêu đi tới trước đường phân cách màu trắng, bỗng nhiên dừng bước chân, cái đầu to lớn nhìn nhìn đường phân cách màu trắng trên mặt đất.

"Đây là cái gì? Cấm chế sao?" Hổ yêu lầm bầm nói, sau đó nhìn đám người Tu Thần cách đó không xa.

"Một người bình thường, một tiểu cô nương Tụ Khí cảnh, một con chim Bát Sắc và một con Bạch Đồng Linh Hầu thành yêu? À? Gốc cây liễu kia cũng thành yêu rồi? Nơi này có vẻ thú vị đấy." Đôi mắt u tối của hổ yêu ánh lên chút ý cười sâu xa.

Sau đó, thân hình nó bỗng nhiên nhỏ đi, một người đàn ông trung niên khoác áo ngoài màu vàng, khuôn mặt thô cuồng khí phách xuất hiện trước mặt mọi người.

"Hóa... hóa hình? Cấp sáu?"

Giờ khắc này, Kinh Như Tuyết cảm giác hô hấp của mình cũng trở nên khó khăn, vẻ mặt hoảng sợ tới chết lặng.

Luyện Thể, Tụ Khí, Linh Hải, Pháp Tướng, Thần Thông, Hóa Thần!

Yêu quái cấp sáu tương đương với nhân loại Hóa Thần cảnh!

Lúc này, Tiểu Bạch và Tiểu Vũ đã bị khí tức của hổ yêu làm cho lạnh run, loại quan hệ khắc chế tự nhiên giữa các yêu quái khiến chúng nó không sinh ra nổi một chút ý niệm phản kháng nào.

"Không mời ta ngồi một chút sao?" Hổ yêu nhìn Tu Thần hỏi.

Tu Thần nhếch miệng cười nói: "Vậy ngươi lại đây đi."

Kinh Như Tuyết dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía Tu Thần.

Nàng biết Tu Thần rất lợi hại, nhưng không biết hắn có thể đối phó được con hổ yêu cấp sáu này không.

Nàng không biết gì về tu vi ngoài Linh Hải cảnh cả, càng không cần phải nói tới hổ yêu có thể sánh với Hóa Thần cảnh này.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt, thần thái tự nhiên của Tu Thần, sự sợ hãi khẩn trương của Kinh Như Tuyết bỗng nhiên tiêu tan bớt.

Tiền bối bình tĩnh như vậy, chắc chắn tu vi còn lợi hại hơn con hổ yêu này.

Đúng! Nhất định là như vậy.

Kinh Như Tuyết không ngừng tự an ủi bản thân trong lòng như vậy.

Hổ yêu cười cười, lại nhìn thoáng qua đường phân cách màu trắng dưới chân, sau đó nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng nanh: "Ngươi cho rằng, cấm chế này của ngươi có thể đối phó được với ta sao?"

Tu Thần nhún vai, vẻ mặt khinh thường nói: "Đây không phải cấm chế, đó là đường ranh giới địa bàn, ngoài ranh giới ta không quản ngươi, nhưng trong ranh giới ngươi phải kêu ta là ông nội."

"Ồ?" Hổ yêu nhướn mày, đôi mắt sắc lạnh nhíu lại.

"Viu!"

Hai luồng hào quang màu xanh thẳm từ trong mắt tên kia bắn ra.

Nơi hào quang đi qua, không gian đều vỡ ra, vô số khe nứt giống như mạng nhện lan rộng ra khắp nơi, không gian giống như sắp vỡ vụn.

Trong nháy mắt, hào quang đã đi tới trước mặt Tu Thần.

Sắc mặt Kinh Như Tuyết tái nhợt, nhưng tốc độ hào quang thật sự quá nhanh, thậm chí ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, hai luồng hào quang xanh thẳm đó đã mang theo khí tức giống như hủy thiên diệt địa lao tới trước mặt bọn họ.

Kinh Như Tuyết theo bản năng nhắm chặt hai mắt lại.