Đồ Nhi - Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 12. Chỉ đơn thuần là thèm ăn

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Mặt trời lặn hắt lên ánh nắng chiều.

Lúc này toàn bộ đỉnh núi Thiên Tử được bao phủ bởi ánh nắng chiều, nhuộm lên một màu đỏ như lửa.

Kinh Như Tuyết ngồi dưới đất, vô cùng chăm chú nướng gà Xích Diễm.

Gà Xích Diễm thật sự quá lớn, phải nặng mấy chục cân, cực kỳ khó chín.

Nàng nướng từ xế chiều đến tận đêm khuya mới xong, hương thơm tỏa ra bốn phía.

Tiểu Bạch và Tiểu Vũ bên cạnh đã thèm tới mức chảy nước miếng.

Kinh Như Tuyết nhìn hai tên này, ánh mắt lộ ra một chút vẻ hâm mộ.

"Thực hâm mộ các ngươi, có thể ở bên cạnh tiền bối. Vừa rồi hắn còn giúp các ngươi tu luyện, hiện tại chắc hẳn tu vi các ngươi đã sắp trở thành yêu quái cấp một rồi nhỉ? Haizzz, không biết tiền bối có thể thu ta làm đồ đệ hay không đây!"

Thì thào xong, vẻ mặt Kinh Như Tuyết có phần mất mát. Nàng ôm đầu gối, nhìn chằm chằm đống lửa trước mắt.

Hiện tại trên thế giới này, nàng đã không còn người thân, tất cả đều đã bị người Võ Thần Tông giết sạch rồi. Mục đích duy nhất để nàng còn sống là báo thù cho người nhà.

Nhưng, thiên phú của nàng thật sự rất bình thường.

Thiên phú của người tu luyện phân làm chín bậc.

Một tới ba là hạ tam đẳng

Bốn tới sáu là trung tam đẳng.

Bảy trở lên là thiên tam đẳng.

Mà thiên phú của nàng chỉ là bậc ba, nếu đời này không có kỳ ngộ gì thì tối đa cũng chỉ có thể tu luyện tới Linh Hải cảnh mà thôi.

Một tên tu vi Linh Hải cảnh nho nhỏ, sao có thể lay động Võ Thần Tông kia chứ?

Tu vi của tông chủ Võ Thần Tông hiện giờ đã đạt tới Thần Thông cảnh tầng năm rồi.

Cao thủ Thần Thông cảnh đó!

Người ta đã mở ra thần thông bản mệnh và thần thông ngoại học, dựa vào chút tu vi này của nàng, có lẽ người ta chỉ cần một bàn tay là có thể giết chết nàng.

Nếu muốn báo thù, nàng cũng chỉ còn có thể trông cậy vào việc bái tiền bối làm thầy.

Nhưng trong lòng nàng cũng vô cùng hiểu rõ, tiền bối tu vi thông thiên như Tu Thần cho dù có thu đồ đệ thì cũng sẽ xem tư chất đối phương thế nào, nếu không thu nhầm một tên rác rưởi thì không phải là đập vỡ chiêu bài của mình sao?

Cho nên, nàng cũng không ôm chờ mong quá lớn đối với việc có thể bái Tu Thần làm thầy.

Nàng chỉ muốn bản thân có thể làm cho Tu Thần vui vẻ, sau đó Tu Thần sẽ ban cho nàng chút linh bảo thiên địa tăng cường tư chất và tu vi, như vậy nàng đã vô cùng thỏa mãn rồi.

Ánh sáng mặt trời chiều chiếu lên lưng Kinh Như Tuyết, khiến nàng trông có vẻ cô đơn và bất lực.

Tu Thần ngồi trong miếu thờ thở dài một tiếng.

Cô gái nhỏ này quả thực đáng thương.

Tu Thần cũng đã biết chuyện lúc trước của nàng, chỉ bởi vì gương mặt này mà cả nhà đều mất, hơn nữa bản thân cũng suýt chút nữa trở thành thê tử của kẻ thù giết tộc.

Đúng là hồng nhan họa thủy mà...

Tu Thần sẽ không ra tay báo thù giúp nàng, huống hồ cho dù hắn có muốn giúp cũng không có cách nào cả. Ra khỏi đường trắng phân cách thì hắn chính là đồ ăn cho gà, ngay cả Kinh Như Tuyết cũng có thể treo ngược hắn lên mà đánh.

Bây giờ chuyện hắn có thể làm là thu nàng làm đồ đệ, điểm hóa tư chất cho nàng, còn có thể báo thù hay không thì phải dựa vào cố gắng của bản thân nàng ta rồi.

"Chín chưa?"

Tu Thần bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Kinh Như Tuyết.

Kinh Như Tuyết sợ tới mức đứng bật dậy, sau đó đưa mắt nhìn gà Xích Diễm nói: "Chín... chín rồi, vừa đúng lúc."

"Vậy ăn thôi." Tu Thần xoay người biến mất, một giây sau xuất hiện trong lương đình.

Kinh Như Tuyết sửng sốt một chút thì vội vàng gỡ gà Xích Diễm xuống, thật cẩn thận đi tới bên cạnh Tu Thần, đặt gà lên một phiến lá lớn để trên bàn đá.

Sau khi đặt gà Xích Diễm xuống, Kinh Như Tuyết lui qua một bên đứng cúi đầu.

Tiểu Bạch và Tiểu Vũ đã không thể chờ được mà ngồi bên cạnh Tu Thần.

"Ngồi xuống đi, cùng nhau ăn." Tu Thần nhẹ nhàng nói.

Kinh Như Tuyết ngẩng đầu vẻ mặt không yên hỏi: "Có được không?"

Kỳ thật nàng cũng rất đói bụng.

Mấy ngày nay, nàng vẫn luôn chạy trối chết một giọt nước cũng chưa được uống, bụng đã sớm đói tới kêu vang. Bởi vì tu vi nàng còn chưa tới Linh Hải cảnh, nên vẫn còn cần ăn ngũ cốc hoa màu để bổ sung thể lực.

Theo nguyên tắc, Tụ Khí cảnh dăm ba bữa không ăn gì thì cũng không ảnh hưởng, thậm chí nhịn mười ngày nửa tháng cũng không chết được.

Nhưng thể lực và chân khí của nàng tiêu hao quá lớn, thiên phú lại không tốt, linh khí có thể hấp thu và chuyển hóa mỗi ngày đều có hạn, không đủ để bổ sung đầy.

Trên con đường tu luyện, chỉ có bước vào Linh Hải cảnh mới có thể coi là chân chính nhập môn. Lúc đó, chân khí trong cơ thể hóa thành khí hải, không ngừng bổ dưỡng cường hóa thân thể.

Tụ Khí cảnh và Linh Hải cảnh chỉ kém nhau một cấp, nhưng chênh lệch lại không hề ít, hoàn toàn không cùng một khái niệm, giống như chênh lệch giữa một giọt nước và một dòng sông.

Cho nên, lúc nàng đối mặt với Trương Thành Hổ trước đó, thì hoàn toàn không có chút phần thắng nào.

Thời điểm ở giữa sườn núi, nếu không có con cự mãng ba mắt kia quay qua công kích Trương Thành Hổ, giúp nàng kéo dài một chút thời gian, thì có lẽ nàng không thể chạy được tới đỉnh núi.

"Ta không thích nói hai lần." Tu Thần nói.

Kinh Như Tuyết thầm run lên, sau đó vội vàng ngồi xuống.

"Bắt đầu đi." Tu Thần trực tiếp xé một cái đùi gà thật lớn xuống, bắt đầu ăn.

Tiểu Bạch thì lại dùng một con dao đá, cắt xuống một miếng thịt lớn đưa cho Tiểu Vũ ngồi cạnh, bản thân nó cũng cắt một miếng, sau đó vui mừng ăn uống.

Kinh Như Tuyết thật cẩn thận vô cùng thận trọng lấy một miếng nhỏ, sau đó nhai kỹ nuốt chậm.

"Đói bụng thì ăn nhiều một chút, không cần thiết phải câu nệ như vậy." Tu Thần nhìn thoáng qua, sau đó xé một cái đùi gà khác xuống, đưa cho Kinh Như Tuyết.

Mặt Kinh Như Tuyết đỏ lên, sau đó khẽ gật đầu nhận lấy chân gà, không thèm chú ý hình tượng đẹp đẽ yêu kiều nữa, bắt đầu ăn uống tự nhiên.

Lúc ăn, nàng còn thường thường liếc trộm Tu Thần, nàng có rất nhiều điều muốn hỏi Tu Thần lắm, nhưng lại không dám hỏi.

"Có phải thấy rất kỳ lạ không, dựa vào tu vi của lão phu tại sao lại muốn ăn mấy thứ này?" Tu Thần hỏi.

"Không dám." Kinh Như Tuyết vội vàng trả lời.

Quả thật, Tu Thần ở trong lĩnh vực vô địch, hoàn toàn không cần ăn gì cả.

"Kỳ thực cũng không phải chuyện gì to lớn, chỉ đơn thuần là thèm ăn mà thôi." Tu Thần giải thích.

Kinh Như Tuyết cười ngượng vài tiếng.

Tiền bối thật sự rất gần gũi...

Nàng chưa từng nghe nói đại năng tuyệt thế nào lại thèm ăn vật phàm tục cả.

"Hửm?"

Đột nhiên, Kinh Như Tuyết ngẩng phắt đầu về phía trước.

"Có chuyện gì vậy?"

Tu Thần chớp chớp mắt.

"Tiền bối, có người đang lên đây." Vẻ mặt Kinh Như Tuyết nghiêm trọng nói.