Đồ Nhi - Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 10. Ngươi có biết ngươi đang đào phần mộ của sư phụ ta hay không?

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Kinh Như Tuyết quỳ, đầu dán sát xuống mặt đất, thái độ hết sức thành khẩn.

Tu Thần khẽ vuốt cái ly trong tay, Tiểu Bạch cầm bầu rượu rót đầy cho Tu Thần mà trong lòng đau xót.

Rượu trái cây kia chính là do nó ủ rất lâu mới được, vì có thể được đi theo Tu Thần mà nó chỉ có thể nhịn đau cắt thịt mà dâng lên cho hắn.

"Cho lão phu một lý do để thu nhận ngươi." Tu Thần vừa nhấp một ngụm rượu trái cây nhỏ vừa nói.

Tuy rằng việc thu nhận đệ tử là phải làm, không có thứ gì có thể hơn được phần thưởng hệ thống cho cả. Huống hồ tu vi bây giờ của Kinh Như Tuyết lợi hại hơn bọn Tiểu Bạch rất nhiều, nếu để bắt gà Xích Diễm và lợn rừng khẳng định hiệu suất cũng cao hơn nhiều.

Thế nhưng phong phạm vẫn phải có chứ.

Một cao nhân lánh đời siêu siêu cấp như hắn đây, há có thể thu đồ đệ một cách tùy tiện chứ?

Thân thể Kinh Như Tuyết khẽ run.

Trong lúc nhất thời nàng lại chẳng biết nói như thế nào để thuyết phục Tu Thần.

Đúng vậy! Với một đại năng có tu vi vô địch như Tu Thần, tại sao phải nhận hạng người tư chất bình thường mà khó khăn lắm mới bước vào Tụ Khí cảnh như nàng làm đồ đệ chứ?

Thế nhưng nàng cũng hết cách rồi, muốn báo thù cho Kinh gia thì nhất định phải tìm được một người cường đại để làm chỗ dựa vững chắc.

Cho dù Tu Thần không tự thân ra tay, thế nhưng ít nhất cũng có thể dạy nàng tu luyện.

"Tiểu nữ nguyện ý làm trâu làm ngựa cả đời, báo ân cứu mạng của tiền bối."

"Cộp cộp cộp!"

Kinh Như Tuyết lại dập đầu ba cái.

Tu Thần khẽ nhướng lông mày.

Sau đó hắn nhìn thoáng qua Kinh Như Tuyết nói: "Chắc ngươi cũng biết lão phu chưa bao giờ thu nhận đồ đệ?"

Vẻ mặt Kinh Như Tuyết tái đi, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng.

Một cường giả vô song lợi hại như vậy, sao có thể sẽ thu nàng làm đồ đệ chứ?

"Tiền bối..."

Hốc mắt Kinh Như Tuyết đỏ lên, nụ cười trên khuôn mặt đầy vẻ khổ sở.

"Gốc cây ngu ngốc đó nướng gà Xích Diễm chẳng ngon lành gì cả, ngươi biết nướng gà không?" Tu Thần hỏi.

Kinh Như Tuyết khẽ giật mình một cái, sau đó nhìn về gốc cây liễu bên cạnh.

Cành làm que nướng xoay vòng lại xoay vòng, thế nhưng nhìn sơ thì gà Xích Diễm vẫn còn sống, lửa phía dưới quá nhỏ, mà ngọn lửa lại lan ra, hoàn toàn không cháy đến được.

"Ta có thể! Tiền bối, ta biết nướng!" Kinh Như Tuyết vội vã nói.

Tu Thần khẽ gật đầu, sau đó thân thể biến mất không dấu vết, hắn đã quay về bên trong miếu thờ ngủ ngon lành.

Kinh Như Tuyết nhìn về phía ghế đá mà Tu Thần ngồi vừa nãy, nàng hơi hoang mang.

"Xèo xèo xèo!"

Tiểu Bạch khẽ vỗ Kinh Như Tuyết hơi ngẩn người ra, sau đó nó chỉ vào con Xích Diễm Kê bị nướng ở kia.

Ý nó nói: Ngươi còn không biểu hiện một chút?

"À à!"

Kinh Như Tuyết kịp phản ứng lại, tiếp đó vội vã đứng dậy đến bên cạnh gốc liễu.

"Lửa ngươi quá nhỏ, vả lại ngọn lửa không tập trung nên không tạo ra nhiệt độ thích hợp được, rất khó chín." Kinh Như Tuyết nói với gốc liễu.

Cành liễu ngưng chuyển động, sau đó nó buông ra, làm tư thế xin chỉ bảo.

"Đầu tiên phải thay lửa thêm củi, củi lửa của ngươi quá nhỏ, sau đó chúng ta còn phải đào một cái hố, như vậy lửa mới sẽ không bị phân tán." Kinh Như Tuyết nói rất chân thành.

Hai cành cây hai bên đều mở ra, làm ra vẻ như nó cũng không muốn nướng thành như vậy.

Những thứ này là do Tiểu Bạch đem cành cây nhỏ ở dưới chân núi lên, đốt lửa thành như vậy nó cũng chẳng có cách nào cả, tuy rằng bây giờ nó là Thụ yêu, thế nhưng tu vi rất thấp, không di chuyển được một tấc.

"Ta đi tìm củi đốt lửa!" Kinh Như Tuyết dứt lời liền chạy ra bên ngoài.

Tu Thần nằm trên giường đá trong miếu thờ, hai mắt nhắm lại, trong lĩnh vực của hắn, bất cứ vật gì cũng sẽ xuất hiện chỉ với một ý nghĩ trong đầu.

Thấy Kinh Như Tuyết đi nhặt củi đánh lửa, khóe miệng Tu Thần khẽ nhếch lên.

Có một nữ đồ đệ, thật ra cũng không tệ.

Đến lúc đó điểm hóa thì điểm hóa, dạy thành một nữ ma đầu với danh hiệu của hắn ra ngoài thế giới mà hô to gọi nhỏ, ngẫm lại cũng rất thú vị.

Tốt nhất là đều dẫn hết đám lão đại đó đến đây.

Vừa rồi khi Kinh Như Tuyết giết mấy người Võ Thần Tông kia, ấy thế mà Tu Thần cũng nhận được điểm kinh nghiệm và điểm lĩnh vực.

Từ trên người Trương Thành Hổ, hắn đã nhận được mười điểm lĩnh vực và một trăm điểm kinh nghiệm.

Mà tám tên còn lại thì mỗi tên được một điểm lĩnh vực cùng với mười điểm kinh nghiệm.

Trương Thành Hổ là cao thủ Linh Hải cảnh, những người khác đều là Tụ Khí cảnh. Cho nên Tu Thần đã rút ra kết quả.

Người tu vi càng cao chết trong lĩnh vực của hắn, thì điểm kinh nghiệm cùng với điểm lĩnh vực đạt được sẽ càng cao!

Hơn nữa Tu Thần bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.

Nếu đồ đệ của hắn đi giết người, như vậy thì bản thân hắn có thể nhận được điểm kinh nghiệm và điểm lĩnh vực hay không nhỉ?

Ừ, điều này rất có thể.

Đến lúc đó để cho Kinh Như Tuyết ra tay để kiểm chứng.

Kinh nghiệm cần để thăng cấp: 560/10.000.

Phạm vi lĩnh vực: 12 487 168 mét.

Đây là thành tích mấy ngày vừa qua của hắn, trừ đi con số vừa rồi nhận được trên người bọn đệ tử Võ Thần Tông, nói cách khác mấy ngày nay Tu Thần thông qua nhiệm vụ ngẫu nhiên mới tăng được mười bốn mét, điểm kinh nghiệm thì tăng lên ba trăm tám mươi điểm.

Như muối bỏ biển. Đường còn dài và xa quá!

Thế nhưng đợi thu nhận Kinh Như Tuyết, một trăm điểm lĩnh vực và một nghìn điểm kinh nghiệm liền tới tay.

"Cực nhọc mấy ngày nay, vẫn không kiếm bằng việc đi nhận một đồ đệ." Tu Thần lắc đầu cười nói.

Đột nhiên Tu Thần nhìn về phía ngoài cửa, ngay lập tức thân thể hắn biến mất tại chỗ, sau đó đã xuất hiện bên cạnh gốc liễu.

Lúc này Kinh Như Tuyết đang cầm một cây gậy gỗ đào hố bên cạnh gốc liễu.

"Ngươi đang làm gì đó?" Tu Thần hỏi.

Kinh Như Tuyết thấy Tu Thần đi ra, nàng sợ đến mức vội vã đứng dậy, sau đó ngượng ngùng nói: "Ta đào một cái hố, rồi đặt than lửa nướng gà Xích Diễm, đất nơi này có vẻ xốp, cho nên ta chọn chỗ này để đào."

Tu Thần nhìn mớ bùn đất bị đào trên mặt đất, khóe miệng khẽ co giật.

"Ngươi có biết ngươi đang đào phần mộ của sư phụ ta hay không? Không thấy cái bia bằng xương gà dựng phía trước sao?" Tu Thần khẽ chỉ bia mộ bằng xương gà bên cạnh nói.

"Hả?"

Cả người Kinh Như Tuyết đều choáng váng.