Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Vĩnh Hằng Giả đã được định sẵn phải cô đơn, trước tiên ngươi hãy tận hưởng những năm tháng ấm áp ngắn ngủi này đi…”

Nói xong Thần quay bước rời đi.

Lục Trường Sinh như có điều suy nghĩ.

Hắn biết Thần muốn nói gì.

Lúc này hắn lại nhìn về phía bờ Thời Không Trường Hà.

Ở đó có Lâm Thanh Loan, Chúa Tể Vĩnh Dạ, Chúa Tể Phi Long, Chúa Tể Thiên Hằng và những người khác, tất cả đều là những người từng quen biết Lục Trường Sinh.

Đáng tiếc hiện giờ họ đều tỏ vẻ bàng hoàng.

“Chúng ta đang làm gì ở đây?”

“Hình như là đang quan sát Thời Không Trường Hà? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Thời Không Trường Hà?”

“Không rõ nữa…”

Rất nhiều người đều tỏ vẻ ngỡ ngàng.

Nhưng bọn hắn chỉ nhớ mình đến Thời Không Trường Hà để quan sát.

Quan sát cái gì thì không rõ.

Lâm Thanh Loan cũng tỏ vẻ ngỡ ngàng.

Nàng cau mày, nhưng làm thế nào không nhớ ra được gì.

Chỉ cảm thấy như thể mình đã quên mất một chuyện rất quan trọng…

Lục Trường Sinh lặng lẽ quan sát cảnh tượng này.

Thời gian đối với hắn không có ý nghĩa gì.

Hắn giơ tay chỉ một cái.

Thời gian của vùng không gian đó nhanh chóng trôi qua.

Một vạn năm, mười vạn năm.

Một kỷ nguyên, một trăm kỷ nguyên, một nghìn kỷ nguyên…

Nơi này là một vùng không gian rộng lớn với rất nhiều sinh linh.

Những vị Chúa Tể từng cao cao tại thượng giờ đây chẳng khác gì đồ chơi trong tay Lục Trường Sinh.

Hắn có thể tùy ý vặn vẹo thời gian.

Cho dù tăng tốc đến hơn một vạn kỷ nguyên cũng không ai có thể nhớ đến “Lục Trường Sinh”.

Thậm chí ngay cả một lời nhắc về hắn cũng không có.

Kể cả Lâm Thanh Loan.

Đây chính là kiềm chế thời không.

Lục Trường Sinh cười.

Sinh tử đối với hắn mà nói chỉ dễ như trở bàn tay.

Còn việc để Lâm Thanh Loan nhớ đến hắn thực ra cũng rất dễ.

Chỉ cần rót vào toàn bộ ký ức trước đây của Lâm Thanh Loan là được.

Điều này đối với Vĩnh Hằng Giả mà nói cũng rất đơn giản.

Vì vậy Lục Trường Sinh đã “vớt” Lâm Thanh Loan ra khỏi vũ trụ rồi rót ký ức cũ vào cho Lâm Thanh Loan.

Lúc này Lâm Thanh Loan mới biết Lục Trường Sinh đã tấn thăng cảnh giới Vĩnh Hằng.

Sau đó Lục Trường Sinh đưa Lâm Thanh Loan đi du ngoạn khắp các vũ trụ.

Thậm chí còn du ngoạn trong Thời Không Trường Hà.

Còn xuyên qua quá khứ, tương lai và vô số dòng thời gian.

Tiếc là dù Lục Trường Sinh đã để Lâm Thanh Loan sinh ra linh hồn Bất Hủ.

Thậm chí còn tấn thăng đệ tam cảnh.

Nhưng cũng chỉ có vậy.

Lâm Thanh Loan vẫn không thể sinh ra chân ngã.

Tất nhiên nàng cũng không thể tấn thăng cảnh giới Vĩnh Hằng.

Thời gian cứ trôi qua.

Không biết đã đi qua bao nhiêu kỷ nguyên.

Lục Trường Sinh đã xóa đi ký ức của Lâm Thanh Loan hết lần này đến lần khác, thậm chí còn đảo ngược thời gian.

Nhưng Lâm Thanh Loan vẫn không thể chịu được thời gian quá dài.

Không phải là kẻ bất tử thì không thể hưởng thụ thời gian bất diệt.

Thời Không Hành Giả – Thần lại xuất hiện.

Hắn nhìn Lục Trường Sinh, thở dài một tiếng: “Vĩnh Hằng Giả chung quy vẫn sẽ phải chịu cô đơn, trước kia ta cũng giống như ngươi, ta đã ở bên người thân rất nhiều năm tháng, thậm chí còn đảo ngược thời gian để người thân liên tục chuyển kiếp.”

“Nhưng họ không phải là Vĩnh Hằng Giả nên không thể hưởng thụ thời gian bất diệt. Cuối cùng họ yêu cầu ta phong ấn linh hồn của họ, họ chỉ muốn ngủ say, không muốn hưởng thụ thời gian dài đằng đẵng nữa...”

Lục Trường Sinh không nói gì.

Thực ra hắn đã biết sẽ có kết quả này.

Bởi vì Lâm Thanh Loan cũng đã nói với hắn như vậy.

Nàng thà để linh hồn bị phong ấn chứ không muốn hưởng thụ thời gian bất diệt nữa.

Vĩnh Hằng Giả đã định sẵn là phải cô đơn.

“Vì vậy ngươi mới tạo ra Thời Không Trường Hà, thậm chí còn hy vọng những Vĩnh Hằng Giả khác ra đời.”

Lục Trường Sinh lên tiếng.

“Đúng vậy.”

“Mặc dù hiệu quả không mấy khả quan nhưng ít ra cũng đã sinh ra ngươi, coi như trong cái rủi có cái may.”

“Chỉ sợ không chỉ vì cô đơn đúng không? Thời Không Hành Giả – Thần, hãy nói cho ta biết mục đích của ngươi. Hay phải nói là ngươi đang sợ hãi điều gì?”

Lời Lục Trường Sinh nói khiến Thời Không Hành Giả – Thần có chút sửng sốt.

Hắn thở dài, đáp: “Xem ra ngươi cũng cảm nhận được mối đe dọa mơ hồ đó rồi. Ngươi nói đúng, ta đang sợ hãi một mối nguy hiểm chưa biết, bên cạnh chúng ta là Quy Khư vô tận, nhưng trong Quy Khư lại ẩn chứa nguy hiểm, mà ta không biết nguy hiểm đó là gì, nhưng ta vẫn mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm.”

“Vì vậy ta đã tạo ra Thời Không Trường Hà, ta gieo vô số vật chất Bất Hủ xuống, hy vọng từng hạt giống có thể phát triển mạnh mẽ, tấn thăng Vĩnh Hằng, đến lúc đó sẽ có nhiều Vĩnh Hằng Giả cùng ta chống lại mối nguy hiểm chưa biết trong Quy Khư vô tận.”

“Nay ngươi cũng đã biết thủ đoạn của Vĩnh Hằng Giả, ngươi cũng có thể giúp ta bảo vệ Thời Không Trường Hà rồi, như vậy ta cũng yên tâm. Giờ ta phải đi sâu vào Quy Khư vô tận để tìm kiếm nguồn gốc của mối nguy hiểm chưa biết kia.”

“Ngươi có nguyện ý thay ta bảo vệ Thời Không Trường Hà không?”

Lục Trường Sinh nhìn dòng Thời Không Trường Hà, hắn gật đầu.

“Đúng rồi, ngươi cũng nên lấy một danh hiệu.”

Lục Trường Sinh suy nghĩ một hồi.

“Vậy gọi là Giới Chủ đi.”

“Giới Chủ? Vĩnh Hằng Giới Chủ, Thời Không Hành Giả – Giới Chủ, không tệ, rất hợp với ngươi.”

“Được rồi, chúc ngươi may mắn.”

Bóng dáng Thời Không Hành Giả – Thần lóe lên, thoáng chốc hắn đã đi về phía Quy Khư vô tận.

Nhìn dòng Thời Không Trường Hà, Lục Trường Sinh như có điều suy nghĩ.

“Trước đây thủ đoạn của Thần quá thô sơ, dù chỉ là một trò chơi thì cũng quá đơn điệu, có lẽ ta có thể thay đổi một số quy tắc...”

Trong đầu Lục Trường Sinh lóe lên vô số điểm sáng.

Hắn cũng là Vĩnh Hằng Giả, không hề kém cạnh Thời Không Hành Giả – Thần.

Hắn cũng có thể thay đổi “trò chơi” của Thần!

“Giờ đến trò chơi của ta rồi...”

Lục Trường Sinh cười rộ lên.

Ánh mắt hắn lập tức dừng lại ở Thời Không Trường Hà, dừng lại ở vô số vũ trụ kia.

Có lẽ qua trò chơi mới này hắn sẽ tìm được một số người thú vị.

Thời gian dần trôi, chúng sinh vô tận.

Trong mắt Lục Trường Sinh cũng chỉ là từng trò chơi nối tiếp nhau mà thôi.

“Vĩnh Hằng Giới Chủ, hy vọng khi ta trở về Thời Không Trường Hà có thể thấy được nhiều Vĩnh Hằng Giả hơn nữa...”

Thời Không Hành Giả – Thần vừa dứt lời, bóng dáng đã biến mất trong Quy Khư vô tận.

(Hoàn)

Chương trước