Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Hey, Trúc Thanh, cô sẽ không nghĩ rằng ta nói với lễ tân chỉ đặt một phòng chứ."

Chu Trúc Thanh vẫn mang theo ánh mắt có chút hoài nghi nói: "Chẳng lẽ không đúng sao."

Được thôi, Lâm Kiệt thừa nhận, hắn chính là muốn cùng Chu Trúc Thanh ở chung một phòng, nếu mà có thể phát sinh thêm chút gì thì lại càng tốt, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, Lâm Kiệt hắn là ai cơ chứ, chính nhân quân tử, làm sao có thể làm như vậy.

Ngẫm lại thì các nhân vật trong Đấu La Đại Lục cơ bản đều là trưởng thành sớm, 12 tuổi có thể xem như là người trưởng thành, không thấy Mã Hồng Tuấn và Đới Mộc Bạch hai người bọn họ quanh năm vui chơi ở những nơi phong lưu sao, nhưng Đới Mộc Bạch hiện tại cũng không phải 12 tuổi, và kì thực thì hiện tại Lâm Kiệt có nghĩ đến điều đó một chút.

Quay đầu nhìn ra bên ngoài, Lâm Kiệt hiện tại có chút ít phiền muộn, hắn còn tưởng rằng ở đây sẽ gặp được Đới Mộc Bạch tay ôm hai cô gái cùng Đường Tam đánh nhau, ai mà biết lại không gặp được.

Nếu mà gặp được, thì vừa vặn bị Chu Trúc Thanh nhìn thấy bộ dạng Đới Mộc Bạch bỏ mặt cô một mình để ở đây ăn chơi đàng điếm, một chút cảm tình vốn có với Đới Mộc Bạch cũng có khả năng sẽ sụp đổ trong nháy mắt, ơ, hình như hôm sau chính là thời điểm Sử Lai Khắc chiêu sinh, không vội không vội, sẽ có cơ hội thôi.

Lâm Kiệt Chu Trúc Thanh hai người đi lên phòng, rất nhanh hai người đã tìm được phòng của mình, nhìn từ bên ngoài đến cả hành lang cũng được trang trí rất tráng lệ, chắc hẳn bên trong cũng sẽ không tệ.

Mà lại rất khéo, hai căn phòng của 2 người lại thông nhau.

Khi Chu Trúc Thanh đi vào phòng, Lâm Kiệt đi vào nói với cô một câu: "Nếu như cô thật sự muốn tăng tốc độ tu luyện hồn lực, có thể tới tìm ta, ta có thể giúp cô, đương nhiên điều kiện tiên quyết là cô phải tin tưởng ta."

"Ừ, ta biết rồi."Chu Trúc Thanh nói khẽ.

Lâm Kiệt nhìn ra được trên mặt Chu Trúc Thanh rõ ràng có chút rung động, chỉ là không biết tại sao kìm nén lại.

Thấy cô đi vào phòng, Lâm Kiệt cũng không nghĩ gì, cũng đi về phòng của mình.

Phải nói rằng trong phòng trang trí rất xa hoa, kết hợp giữa bầu không khí lãng mạn và trang nghiêm, cửa sổ hình vòm tròn và xây đá ở các góc, rất hài hoà và sang trọng.

Lâm Kiệt cất đồ xong thì đi đến phòng tắm, tắm rửa thật sạch sẽ, một lát sau liền có người phục vụ đến gõ cửa đưa cơm, cơm nước xong xuôi, Lâm Kiệt ngồi trên giường tu luyện.

Hiện Lâm Kiệt đã là Hồn Tôn cấp 32, đối với việc hấp thu hồn lực sẽ chậm hơn một chút so với ở cấp 20, có điều về cơ bản thì không có vấn đề gì lớn.

Mà hiện tại điều hắn cần phải làm là không ngừng dùng lôi điện rèn luyện thân thể, để các hoạt tính của tế bào trong cơ thể cao hơn, cường độ thân thể trở nên càng mạnh hơn, mà đây là một bảo đảm quan trọng để Lâm Kiệt trở thành một cường giả, chỉ là không biết phải bao lâu mới có thể khiến các tế bào trong cơ thể hắn đạt được hoạt tính lớn nhất, nếu đạt được hoạt tính lớn nhất thì bản thân hắn sẽ mạnh lên bao nhiêu.

Trong căn phòng sát vách của Chu Trúc Thanh, lúc này cô cũng đang tu luyện, trước nay cô đều không lãng phí thời gian dư thừa.

Đối với một người mà từ nhỏ đã sống trong một gia tộc tàn khốc, thực lực mới là vật bảo đảm an toàn cho cô.

Vừa nghĩ đến người vứt bỏ cô chạy trốn và gia tộc tàn khốc, người nhà tàn khốc, bây giờ cô không hề có một chút cảm giác an toàn, cô biết chỉ có thực lực mạnh lên mới có thể cho cô cảm giác an toàn.

Mặc dù vừa nãy rất cảm động với những lời nói của Lâm Kiệt, nhưng trong nội tâm của cô vẫn có một chút hy vọng đối với hắn, nội tâm vẫn hi vọng hắn sẽ không từ bỏ.

Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua.

Lâm Kiệt và Chu Trúc Thanh hai người đều đang tu luyện, thời gian một đêm lặng lẽ trôi qua.

Ngày thứ hai, Lâm Kiệt đang xếp bàn trên giường mở hai mắt ra, xòe bàn tay ra, nhìn thấy trong lòng bàn tay loé lên một tia lôi điện, nắm chặt tay lại, lôi điện đột nhiên biến mất.

Trong miệng hắn lẩm bẩm: "Không tệ, mặc dù Hồn lực không gia tăng, nhưng thực lực lại tăng lên một bậc, không biết Chu Trúc Thanh bây giờ đang làm gì nhỉ."

Mà lúc này Chu Trúc Thanh ở sát vách cũng kết thúc tu luyện đi ra ngoài.

Lâm Kiệt thả lỏng tinh thần, hướng tâm trí sang sát vách thăm dò, cảm giác được Chu Trúc Thanh đang muốn ra ngoài.

Lâm Kiệt cũng đứng dậy đi ra phía ngoài, nhìn thấy Chu Trúc Thanh liền mời cô đi đến trong thành dạo chơi.

Chu Trúc Thanh đồng ý, hai người liền đi xuống lầu và đi khỏi khách sạn.

Đi trên đường phố nhìn ngắm thành thị phồn hoa, các gian hàng bán đồ đang hô hào, kiến trúc trong thành có chút hơi hướng Tây Âu, đứng bên cạnh là người trong mộng, trong lòng Lâm Kiệt không khỏi cảm thấy có chút vui vẻ, trên gương mặt Chu Trúc Thanh cũng xuất hiện nhiều nụ cười hơn, hai người ngược lại có chút giống một đôi tình nhân.

Nhớ lại việc cùng người khác dạo phố đã là chuyện rất lâu rât lâu trước đây.

Chỉ có điều việc đó lại để lại trong lòng Lâm Kiệt một vết thương rất sâu, khi đó hắn còn nhỏ, cha mẹ đưa hắn cùng em gái đi dạo trên đường phố, chỉ là bởi vì chặn đường xuất hành của Hoàng tử mà cha Lâm Kiệt bị đánh trọng thương, cuối cùng không trị được mà ch.ết. 

Từ đó về sau, Lâm Kiệt thề rằng nhất định sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chỉ vì khi còn bé không có lực lượng, hiện tại bản thân đang không ngừng tiến lên hướng tới con đường trở thành cường giả, rất nhanh thôi, các ngươi hãy chờ lấy sẽ khiến các ngươi trả giá thật lớn.