Đại Phụng Đả Canh Nhân (Bản Dịch)

Chương 10. Muội muội này thật xinh đẹp (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Đại ca!” Thình lình nghe thấy ‘Oa’ một tiếng.

Hứa Linh Âm năm tuổi, nhỏ như vậy, vui vẻ chạy tới, ở trước mặt Hứa Thất An phanh gấp một cái, ngửa đầu nhìn chằm chằm hắn.

Hứa Thất An khoát tay: “Không có kẹo cho muội đâu, bản thân ta cũng mới từ trong ngục đi ra.”

Đáng để nhắc tới, chủ nhân ban đầu của thân thể không thích đường đệ đường muội, nhưng đối này cô em út này coi như không tệ, bởi vì bộ dáng cô em út, rốt cuộc không phải di truyền mẹ con bé nữa.

“Phòng giam là cái gì.”

“Chính là chỗ muội mấy ngày nay ngủ.”

“Vậy một ca ca khác đâu, hắn mang kẹo không.”

“Hắn chưa tới.”

“Ồ.” Con bé vẻ mặt thất vọng, một ca ca khác trong miệng cô bé là Hứa Tân Niên cùng một mẹ, nhưng cô bé còn không biết khác biệt của anh họ và anh ruột.

Cô em út này không quá thông minh, là đứa bé ngốc, điểm ấy khẳng định là di truyền mẹ nó... Chủ nhân ban đầu của thân thể là cho rằng như vậy.

Cuối cùng, hắn nhìn về phía thẩm thẩm Lý Như, vị nữ nhân này xưa nay diễu võ dương oai ở trước mặt Hứa Thất An, đại khái cả đời cũng chưa ngờ tới có một ngày cần ăn nói khép nép hướng đứa cháu xui xẻo nói lời cảm tạ.

Người phụ nữ xinh đẹp cứng ngắc quay đầu đi, không tình nguyện nói: “Đa, đa tạ Ninh Yến...”

Đúng lúc, trong đầu Hứa Thất An hiện lên một đoạn ký ức mơ hồ.

Lúc trước bị thím đuổi tới tiểu viện cạnh nhà họ Hứa, Hứa Thất An tức sùi bọt mép, chỉ trời tề: Hứa Thất An ta tương lai nhất định trở nên nổi bật, ngươi cũng đừng hối hận!

Bây giờ nghĩ đến cảm thấy thật xấu hổ, cái này không phải đừng khinh thiếu niên nghèo phiên bản thím sao!

Hứa Thất An bây giờ từ góc độ khách quan bên thứ ba đối đãi quan hệ chủ nhân ban đầu thân thể cùng người thím, thật ra cũng không thể trách người phụ nữ đẹp này hết.

Hứa Thất An luyện võ, hàng năm ăn hết hơn một trăm lượng bạc, mà cái này, tương đương với nhà người thường gom góp hai ba mươi năm, còn phải là gia đình chăm chỉ.

Người thím lòng có oán khí tự nhiên sẽ không kỳ quái, vì thế Hứa Thất An thái độ thành khẩn nói: “Thẩm thẩm đừng vội nói lời cảm tạ, chờ về nhà ăn cơm, lại nói lần nữa.”

Lý Như lập tức mở to đôi mắt to thương hiệu của nàng, tức giận nhìn đứa cháu xui xẻo.

Hứa Bình Chí da đầu phát tê, trầm giọng nói: “Về nhà trước!”

...

Hứa Tân Niên xách bầu rượu, bước chân lảo đảo trở lại Hứa phủ, căn nhà sinh hoạt mười chín năm, mà nay cửa chính dán giấy niêm phong, người đi nhà trống, rất thê lương.

Hứa Tân Niên một cước đá văng cửa chính, bước qua bậc cửa, sau khi lảo đảo đi vào bên trong vài bước, lại lộn trở lại đóng cửa vào.

Treo cổ tự sát không phải chuyện vẻ vang gì cả, lại càng không phải thể diện hắn loại người đọc sách này nên có, cho nên, không thể dẫn tới quan phủ chú ý.

Cần thể diện.

Hắn từ sân ngoài đi đến sân trong, tựa như đi qua cả cuộc đời thật dài.

Ba tuổi biết chữ, năm tuổi thuộc thơ, mười tuổi đã đọc thuộc kinh điển thánh nhân. Mười bốn tuổi tiến vào thư viện Vân Lộc theo học. Mười tám tuổi cử nhân.

Nói một câu thiên phú dị bẩm, không quá phận.

Hắn trí tuệ, hắn nghe nhiều nhớ tốt, đã đắp nặn tính cách kiêu ngạo của hắn.

Hắn ở trước mặt người nhà trước nay luôn kiêu ngạo, là có tiền đồ, là vẻ vang, là trụ cột tương lai của Hứa gia.

Thân là nam nhi bảy thước, tình nguyện chết oanh oanh liệt liệt, cũng tuyệt không sống khuất nhục.

Nghĩ đến đây, Hứa Tân Niên cầm bầu rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, dùng sức đập xuống đất vỡ tan.

Nương cảm giác say, hắn lao vào phòng, mài mực, cầm bút, viết xuống bài thơ đỉnh cao nhất trong cuộc đời.

Hứa Tân Niên cười dài ba tiếng, túm giấy Tuyên Thành, tông cửa xông ra, lấy ra dây thừng chuẩn bị sẵn, treo ở trên cây bạch quả của sân sau.

Hắn kinh ngạc mình đối mặt cái chết, thế mà không sợ chút nào cả, chỉ cảm thấy vui sướng chưa bao giờ có.

Bỗng có chút lý giải bọn cuồng nho phóng đãng không kềm chế kia, chỉ có tâm không sợ hãi gì cả, mới có thể làm được ngạo thị thiên hạ.

Chết còn không sợ, trên đời còn có cái gì đáng giá sợ hãi.

...

Kinh thành phồn hoa, là tòa thành tốt nhất thiên hạ.

Hứa Thất An thong thả đi qua trong thành cổ náo nhiệt, xe như nước chảy ngựa như rồng, hai bên cửa hàng liên miên, vải biển hiệu theo gió phần phật ủng hộ.

Trong đầu không khỏi hiện lên một câu thơ: khói liễu vẽ cầu, màn biếc rèm gió, so le mười vạn nóc nhà.

Trên thực tế, kinh thành so với Tiền Đường trong thơ càng thêm phồn hoa, 《 Đại Phụng: Địa lý chí 》 ghi lại, “Năm đầu Nguyên Cảnh, dân cư kinh đô hơn một trăm chín mươi sáu vạn.”

Bây giờ là năm Nguyên Cảnh thứ 36.

Dân cư kinh thành hẳn là đã hơn hai trăm vạn.

Từ sân lớn phủ đệ ba sân vào ba sân ra, nuôi bảy tám nha hoàn, người hầu, mà nay người hầu nha hoàn đã sớm đuổi đi, cửa chính đóng chặt, người đi nhà trống.

Thẩm thẩm nhìn tấm biển trên cửa chính, trăm mối cảm xúc ngổn ngang: “Không biết Niên Nhi thế nào rồi, nó nhất định rất lo lắng cho chúng ta. Đứa nhỏ này, trước khi vào ngục từng nói nhất định sẽ cứu chúng ta ra ngoài.”

Vừa nói vừa đi vào trong.

Kinh thành giá nhà đất đắt, phủ đệ ba sân này, ít nhất cũng phải năm ngàn lượng bạc. Trả trước 30%, chính là một ngàn năm trăm lượng bạc... Phi, vì sao ta đến thế giới khác còn nghĩ chuyện giá nhà đất?

Hứa Thất An nhếch nhếch miệng.

Hứa Bình Chí trấn an nói: “Niên Nhi đọc đủ sách thánh hiền, trầm ổn tin cậy, lúc này nghĩ hẳn còn đang bôn ba vì chúng ta. Chờ nó trở về, cho nó một niềm vui bất ngờ.”

Không ổn... Hứa Thất An biến sắc, hắn là biết Hứa Tân Niên tính tự sát.

Ở trong mắt Nhị thúc cùng thẩm thẩm, Hứa nhị lang tâm chí kiên định, nghiêm túc, trầm ổn tin cậy, là người đọc sách kiên cường.

“Ha ha ha ha, Hứa Tân Niên ta, sống là người tiêu dao, chết là quỷ kiệt ngạo.”

“Hứa Tân Niên, tài hoa hơn người, ngại là thiên đạo bất công.”

“Trời không sinh Hứa Tân Niên ta, Đại Phụng vạn cổ như đêm dài...”

Dưới tàng cây bạch quả, thư sinh đứng ở trên ghế bỗng nhiên mang mũ cài tóc của mình tháo xuống vứt bỏ, dùng sức lắc lắc đầu, tóc tai bù xù.

Hắn bừa bãi, hắn phóng đãng không kềm chế, hắn mang đầu thò vào trong dây thừng, vì thế thấy được người nhà vẻ mặt cứng ngắc, ánh mắt dại ra.

Hứa Tân Niên ta một tiếng phóng đãng không kềm chế yêu tự do... Hứa Tân Niên tài hoa hơn người thiên đạo bất công... Trời không sinh Hứa Tân Niên ta, Đại Phụng vạn cổ như đêm dài... Hứa Tân Niên thấy người nhà bất ngờ trở về, cảm thấy mình vẫn là chết chậm một bước.

Trong không khí yên tĩnh, thẩm thẩm dẫn đầu phản ứng lại, hét lên một tiếng thê lương: “Niên Nhi...”

Hai vợ chồng đồng lòng hợp sức mang con trai bảo bối không muốn sống nữa cứu xuống, thẩm thẩm ôm con trai khóc bù lu bù loa. Nhị thúc đứng ở một bên, thở vắn than dài.