Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chập tối, xe tiến vào một khu nhà ở cao cấp, dừng lại trước một ngôi biệt thự ba tầng độc lập.

Đây là nhà mới mà Ngu Yên mua năm trước, gần đây mới dọn đến, phần sân bên trong rất rộng rãi, hơi có chút ý vị kiểu lâm viên Trung Quốc.

“Đây là nơi chị liếc mắt đã nhìn trúng trong truyền thuyết sao?” Đây là lần đầu Thành Thông tới nơi này, vừa xuống xe liền tò mò nhìn xung quanh, “Sân đúng là rất lớn, nhưng chị thật sự định ở một mình à?”

“Ở một mình thì có vấn đề gì.” Ngu Yên nói, “Không phải cậu sợ tôi lại bị đội săn ảnh chụp được chứ? Ở đây đủ an toàn.”

Trong phòng, trợ lý sinh hoạt Mạt Mạt đã bố trí xong tất cả, để quần áo của Ngu Yên vào trong tủ, bày biện đồ dùng sinh hoạt chỉnh tề. Lúc hai người tiến vào, thì nàng đang gọt hoa quả.

Thành Thông liếc nhìn liền thấy sân sau qua cửa kính sát đất, lộ ra vẻ kinh ngạc, bỗng huýt sáo một tiếng.

Nơi đó có một hồ sen, gần như chiếm giữ toàn bộ sân sau. Giữa hè, hoa sen nở rộ, làn gió thổi qua còn mang theo chút hương hoa thơm ngát. Một sân phơi kéo dài từ sau cửa kính đến hồ sen, bên trên có đặt ghế salon, nhìn rất thích ý.

“Rất được đúng không!?” Mạt Mạt cười nói, “Vốn tôi còn lo lắng có muỗi, không ngờ bất động sản quản lý rất tốt, hôm nay tôi ngồi bên ngoài cả ngày mà không bị đốt phát nào.”

Thành Thông cầm di động chụp ảnh, vừa chụp vừa nói: “Đúng là rất được, nhưng không thấy quá lãng phí sao? Rộng như vậy mà chỉ có thể dùng để nuôi cá trồng hoa sen, nếu làm thành bể bơi thì thật tốt.”

Mạt Mạt nói: “Thế thì anh không hiểu rồi. Nhà đầu tư có nói, chỗ đặc biệt nhất của biệt thự chính là hồ nước kia, nghe nói lúc đầu đã có ở đó rồi. Bên dưới hồ nước có nguồn suối, hàng năm đều sẽ tuôn trào nước, lúc bọn họ khai phá đã đặc biệt để hồ nước này lại, chẳng những phong thuỷ rất tốt, mà đây còn là Vua của khu biệt thự này đó.”

“Lời nói hoang đường của nhà đầu tư mà cô cũng tin.”

“Đây cũng không phải lời nói hoang đường. Vừa nãy lúc tôi đi ra ngoài mua đồ cũng nghe thấy người ở khu này nói như vậy, bọn họ còn nói lúc trước ở đây là một cô nhi viện, sau đó phá bỏ rồi di dời, lại khai phá hai đợt, nhưng chưa từng động đến cái hồ nước này.”

“Thần kỳ như vậy?”

“Không tin thì anh hỏi Yên Yên. Khi đó chị ấy đến xem nhà, không nói hai lời liền giao tiền đặt cọc…”

Ngu Yên không để ý đến bọn họ, chỉ cẩn thận đặt cúp Kim Sư lấy được hôm trước vào trong kệ thủy tinh trong phòng khách, sau đó đóng cửa lại.

“Hai người nhớ kỹ.” Nàng nói, “Tháng này, trừ khi bệnh tình nguy kịch hoặc là công ty phá sản, bằng không thì đừng chủ động tìm tôi, ai không tuân thủ thì đừng trách đó.”

Hai người liếc nhau, đều có chút bất đắc dĩ.

Với tư cách nguyên lão và nghệ sĩ hot nhất của công ty, lời nói của Ngu Yên rất có sức nặng, cho nên luôn luôn làm việc tùy hứng. Nàng đã nói như vậy, thì nhất định sẽ làm như vậy.

Ngay ở năm trước, cũng là nghỉ phép, nàng đã nói ra lời như thế, kết quả công ty phát hiện thật sự không thể liên hệ được với nàng. Cả công ty người ngã ngựa đổ, thiếu chút nữa đã báo cảnh sát, mãi đến khi nhìn thấy ảnh chụp du lịch mà nàng đăng trên Weibo, mới biết được nàng đã ra nước ngoài rồi.

Còn việc nghỉ phép lần này, vẫn là do bản thân Ngu Yên yêu cầu. Từ tháng một tới giờ, lịch trình của nàng rất dày đặc, bây giờ phim mới vừa đóng máy, đúng lúc có thể thả lỏng một chút.

“Thế thì… Nếu chị ra ngoài, nhất định phải nói cho chúng em biết, không thể chơi trò mất tích.” Mạt Mạt nói.

“Tôi không hề chơi mất tích.” Ngu Yên chớp chớp mắt, “Chẳng qua đi ra nước ngoài phải đổi điện thoại ở nơi đó, mọi người đều biết mà.”

Hai người còn muốn nói nữa, nhưng Ngu Yên không kiên nhẫn lấy lý do trời đã không còn sớm, đuổi bọn họ ra ngoài.

“Yên Yên!” Lúc Thành Thông ra khỏi cửa, còn ngoái đầu lại dặn dò, “Chị đừng có lên Weibo cãi nhau với người ta, chúng em cũng muốn nghỉ phép, xảy ra chuyện sẽ không ai đi giải quyết hậu quả đâu.”

Ngu Yên cười nói: “Yên tâm đi, tôi đâu nhàn rỗi như vậy.” Dứt lời liền đẩy đối phương ra ngoài, đóng cửa lại.

Cuối cùng chỉ còn lại một mình, Ngu Yên mở nhạc lên, bắt đầu ngâm nga theo điệu nhạc.

Trước tiên nàng nấu cho mình chút đồ trước, sau đó tắm rửa, rồi mới lấy ra một chai rượu và một cái cái ly.

Ánh đèn chiếu sáng xung quanh, trong kệ thủy tinh là các loại giải thưởng mà Ngu Yên đạt được từ khi xuất đạo đến nay, tất cả đều sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, tinh xảo bóng loáng.

Còn có ảnh chụp của bà nội, đang mỉm cười nhìn chăm chú vào cô.

Ngu Yên cầm ly rượu trong tay, nhìn qua một lượt, trong lòng đầy cảm khái.

Mười năm.

Hình bóng của nàng chiếu lên trên cửa kính, khóe môi nở nụ cười nhạt, thỏa thuê mãn nguyện.

Mình là tốt nhất.

Nàng thầm nói với chính mình, sau đó cụng ly với cửa kính, uống một hơi cạn sạch.

Tiếp theo, nàng mang theo bình rượu và cái ly đi đến sân sau, ngồi xuống trên ghế salon cạnh hồ hoa sen.

Nàng lại uống một hớp rượu lớn, ấn mở Weibo, tìm được tên đã bôi đen chính mình lúc chiều, dùng tài khoản phụ trả lời bằng một bài thật dài, sau đó mới cho đối phương vào danh sách đen.

Tinh thần sảng khoái.

Lúc định để di động xuống thì nó lại đột nhiên run lên.

Là Ngu Ninh gửi tới WeChat: Phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.

Ngu Yên nhìn thấy thế thì nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn lên trời, một vòng ánh trăng treo thật cao trên không trung, cùng với hoa sen đầy hồ tôn nhau lên.

Qua mười hai giờ chính là ngày mười lăm tháng sáu, là ngày sinh nhật âm lịch của nàng.

Nhớ được bà nội đã từng nói, nàng là con của mặt trăng, bởi vì nàng ra đời vào hôm nay, ngày mặt trăng tròn nhất. Cho nên từ khi nàng còn nhỏ, vẫn luôn cố chấp cho rằng, tết Trung Thu chính là ngày mười lăm tháng sáu.

Sinh nhật vui vẻ.

Ngu Yên giơ ly lên ngang với mặt trăng trước mặt, làm động tác cụng ly với nó.

-----

Dịch: MB_Boss