Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Còn ngơ ngác cái gì nữa, mau kéo Vương Phi lên!” Có người nói.

Không thành công!

Ngu Yên tức giận nghĩ, lại lội xuống nước.

Không ngờ nàng bơi sâu hơn nhưng ngoi lên vẫn vậy.

Ngu Yên muốn thử lại, đột nhiên, một bàn tay mạnh mẽ bắt lấy cánh tay nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.

Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, cả người Tiêu Hoàn đều ngâm trong nước với vẻ mặt tái nhợt: “Đủ rồi.”

Ngu Yên tức giận giãy dụa: "Ngươi buông ra!”

Tiêu Hoàn không nói nữa nhưng hai tay như sắt đá. Mặc kệ nàng chửi bới, đấm đá, hắn trực tiếp đánh ngất nàng rồi đưa nàng ra khỏi ao.

Hoàng hôn buông xuống nhanh, hương sen còn vương trong ao, có vài tiếng ộp ộp của ếch nhái.

Tiêu Hoàn trong phòng tắm tắm rửa từ đầu đến chân, gột rửa mồ hôi bụi bặm tích tụ cả ngày và bùn lầy trong ao, khi bước ra ngoài cả người sảng khoái.

Hắn mặc áo mỏng trở lại phòng trong, Vệ Lăng vội vàng lấy khăn lau tóc cho hắn.

Mọi việc xong xuôi, Lý Thái gọi người mang bữa tối đến.

"Điện hạ.” Lý Thái thuật lại: "Trong cung và Vương Trường Sử phái người đến hỏi thăm chuyện của Vương Phi, còn hỏi khi nào điện hạ trở về.”

Tiêu Hoàn nói: "Các ngươi nói thế nào?"

"Theo lời dặn của điện hạ, chỉ nói đã tìm được Vương Phi nhưng người bị hoảng sợ, vẫn phải chăm sóc, hiện tại điện hạ không đi được, hai ngày sau mới trở về. "

Tiêu Hoàn gật đầu:" Chuyện hôm nay, yêu cầu tất cả mọi người giữ bí mật, không được để lộ ra ngoài. Bên Vương Phi phải phái thêm nhiều người, canh chừng kỹ càng.”

Vệ Lăng đáp lại, nhưng vẻ mặt có chút ngập ngừng.

Tiêu Hoàn phát giác hỏi: “Có chuyện gì?”

Vệ Lăng nói: "Điện hạ, ta vừa mới bẩm báo, Vương Phi lúc nãy nhân lúc không có người chú ý liền nhảy xuống ao sen.”

Tiêu Hoàn: "..."

“Nhưng người hầu ngay lập tức cứu lên rồi, hiện tại bình an vô sự.”

"Thái y viện gặp Vương Phi chưa?” Tiêu Hoàn hỏi.

"Gặp rồi, nói Vương Phi chỉ là cáu kỉnh một chút, cũng không chuyện gì cả, để thuốc tịnh tâm định thần lại." Vệ Lăng nói: "Điện hạ đừng lo lắng, tiểu nhân luôn theo dõi, bao gồm cả Vương Phi, không người nào ở thái y viện dám đồn đại. ”

Cáu kính một chút.

Trong lòng Tiêu Hoàn hừ một tiếng, nghĩ đến cánh tay của mình.

Khi hắn đưa nàng ra khỏi hồ sen, nàng đá, đánh rất ghê gớm, vết máu trên móng tay vẫn còn trên đó, lúc nãy tắm có cảm giác đau nhói.

Hắn chiến đấu ở Sóc Phương bảy năm, có vô số công trạng, nhiều lần vẫn lộn cũng chưa bao giờ bị thương. Nhưng lúc này lại bị thương bởi một người phụ nữ đanh đá.

"Điện hạ" Vệ Lăng nói: "Có cần đi thăm Vương Phi không?"

"Không đi."  Tiểu Hoàn tức giận, trả lời: "Tìm một cái viện cho nàng, phái người đến chăm sóc nàng."

Ngoài cửa sổ có tiếng tí tách, có vẻ như trời lại mưa.

Ngu Yên nằm trên cái giường, nhìn ánh ban mai qua cửa sổ, cảm thấy vô cùng phiền muộn.

Nàng ép mình chìm vào giấc ngủ, mong tỉnh dậy thấy rằng mọi thứ chỉ là một giấc mơ.

Trong mơ điều ước này quả thực đã trở thành hiện thực. Nàng còn cực kì vui vẻ gọi điện cho An Khởi nói rằng bản thân không định nghỉ nữa, có thể tiếp tục làm việc. Nhưng khi đang vui vẻ đi chơi, nàng lại bất ngờ nhìn thấy hồ sen.

Sau đó nàng bị tiếng chim hót làm cho tỉnh giấc, khi nàng mở mắt ra lần nữa mọi thứ xung quanh vẫn như cũ.

Đêm qua để ngăn nàng nhảy xuống hồ, những người trong nhà đã nhốt nàng ở một sân khác, hơn nữa giống hệt như phòng trộm, bên trong và bên ngoài đều được bố trí lính canh.

Ngu Yên hoàn toàn trở thành một tù nhân, bị nhốt trong phòng không có cơ hội nào cả.

Nhìn cửa sổ nàng nghĩ thế nào cũng không thông được.

Nàng đã từng hỏi rất kỹ những người hầu trong ngôi nhà này về quá trình phát hiện ra nàng.

Bọn họ nói rằng sáng hôm qua, buổi tối nàng thực sự chỉ mặc bộ đồ ngủ đi uống rượu, bị người ta phát hiện nằm trên phiến đá ở hồ sen. Lúc đầu bọn họ nghĩ rằng nàng đã chết, nhưng sau khi cứu lên họ phát hiện nàng chỉ ngất mà thôi.

------

Dịch: MB