Chăm Dược Viên Cầu Trường Sinh

Chương 2. Này… Không Tốt Lắm Đâu!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đối với loại tình hình bãi lạn* này, cũng chỉ có thể sớm bán quách nó đi!

*chỉ một chuyện đã không thể đi theo chiều hướng tốt thì không nên tiếp tục áp dụng những phương pháp khống chế khác nữa.

Trong lúc lơ đãng, Giang Nhất Ninh đã bón phân đến gốc linh thảo cuối cùng.

Cũng là một gốc hắn cần phải bón cẩn thận nhất, bởi vì độ trưởng thành của nó đã đạt tới... 99%!

Đây là một gốc Thiên Hạt Thảo trăm năm, một khi đạt tới 100%, có thể đào tạo thành ngàn năm và cực kỳ... có giá trị!

Giang Nhất Ninh cầm từng nhánh trúc lên, liên tục ấn xuống chừng 11 cái, nhỏ vào bộ rễ cây 11 giọt linh phì!

Đây là phương pháp đạt được thông qua quá trình thực nghiệm lâu dài…

Từ lúc ban đầu, hắn thử nghiệm từ trường hợp một, một giọt, hai giọt… tới một muôi, hai muôi... Cuối cùng mới xác định kết quả cuối cùng là 11 giọt, là lượng phân bón mang tới lợi ích tốt nhất so sự trưởng thành của nó...

Giang Nhất Ninh làm xong hết thảy những chuyện này vẫn chưa rời đi.

Mà ngồi xếp bằng bên cạnh dược viên, thường xuyên liếc mắt nhìn gốc dược thảo kia một cái…

Ước chừng hai canh giờ trôi qua, rốt cuộc tiến độ trưởng thành 99% cũng đột phá 100%, tiếp theo nó lại biến thành 0%!

Giang Nhất Ninh lộ vẻ mặt vui mừng, bình tĩnh nhìn lại...

Chỉ thấy gốc Thiên Hạt Thảo nọ ở trong dược viên như hạc giữa bầy gà, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy nó vừa cao thêm một tấc, trên thân lá màu xanh xuất hiện đường vân màu tím nhạt!

Thành công rồi, Thiên Hạt Thảo ngàn năm!

Giang Nhất Ninh lập tức đứng dậy, không chút do dự, ngắt lấy nó.

Đây là lần đầu tiên trong suốt 20 năm qua, hắn đào tạo ra linh dược ngàn năm!

Cũng không phải linh dược ngàn năm rất khó xuất hiện, điểm mấu chốt là cấp bậc của Thiên Hạt Thảo được trồng tại nơi này.

Giang Nhất Ninh hiểu, đây là vấn đề gen di truyền, tựa như cuộc sống của phàm nhân vậy, dù tốt đến đâu cũng khó sống đến 200 tuổi!

Cho nên Giang Nhất Ninh mới muốn nâng cao hạn mức sinh mệnh cao nhất của mình.

Ví dụ như Trúc Cơ, có thể sống đến 300 tuổi.

Cho nên khi hắn biết mình sắp Trúc Cơ, hắn mới vui vẻ như vậy.

Đây là một chuyện đáng giá để chúc mừng!

Chẳng qua hắn chỉ có mỗi một vị sư phụ thì sư phụ của hắn lại cực kỳ lười dạy học… Đúng là bất hạnh trong vạn hạnh mà...

Rất nhanh, Giang Nhất Ninh đã thu thập xong 5 gốc Thiên Hạt Thảo, một gốc ngàn năm, bốn gốc trăm năm.

Hắn không nhịn được lại cầm gốc ngàn năm kia tới trước mắt nhìn xem rồi vui vẻ chuồn ra ngoài trúc viện.

"A a a… a a a, ta là tiểu hành gia (lành nghề) bán cỏ, hạt lép mang đi trồng, hạt mẩy đem đi bán, ngươi tới mua, ta có lời…"

Tại Đan đường trên đỉnh Luyện Đan phong thuộc Thanh Vân kiếm phái!

Giang Nhất Ninh chuẩn bị cầm mấy gốc linh thảo này đi đổi linh thạch trước, sau đó lại tới Vạn Pháp các.

Hắn vừa bước vào bậc cửa, một lão nhân đang nằm úp sấp phía trước quầy đã cười nói: "Giang tiểu tử, lại đây bán Thiên Hạt Thảo à?"

"Ai nha, Ngô lão!"

Mấy năm nay, hắn tới Đan đường nhiều nhất, đã sớm thành khách quen!

Ngô lão không chút để ý nói: "Mang qua đây cho ta xem coi, lần này có mấy gốc trăm năm? Đều nói ngươi có tâm đào tạo linh dược, nếu không cứ nói với sư phụ ngươi đi ròi đến Luyện Đan phong chúng ta, nơi này có rất nhiều dược viên. . . . . . Di? Ngàn năm?"

Lão lập tức đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào dược thảo, lại lập tức nhìn chằm chằm vào Giang Nhất Ninh!

"Ngươi đào tạo được nó ư?"

Giang Nhất Ninh gật gật đầu, mỉm cười nói: "Ngô lão, người xem thứ này có thể đổi được bao nhiêu linh thạch?"

Ngô lão nhìn hắn với ánh mắt không được tự nhiên cho lắm, lúc này mới buông dược thảo xuống: "Tiểu tử, ta nói thật, đến Luyện Đan phong đi, ta sẽ tìm người đi nói với sư phụ của ngươi!"

Giang Nhất Ninh thấy giọng điệu của đối phương không giống đang nói đùa, vội vàng khéo léo từ chối: "Ngô lão, ta rất yêu thích Thanh Trúc phong, trong lòng yên tĩnh!"

Ngô lão tức giận, nhưng vẫn tiếp tục khuyên bảo: "Thanh Trúc phong có gì tốt chú? Phượng Ngọc Thấm đúng là bá chủ Thanh Vân thật, đánh nhau tốt thật nhưng lại không phải người biết dạy dỗ, chăm nom đồ đệ..."

Giang Nhất Ninh: "Sư phụ, sao người lại tới đây!"

Sắc mặt Ngô lão lập tức biến đổi, vội vàng liếc mắt nhìn bên cạnh... Tiếp theo một cái tát chụp lên đầu Giang Nhất Ninh: "Tiểu tử ngươi thật là… ta đang nói chuyện đứng đắn, ngươi lại chọc cười lão đầu tử ta!"

"Ở Luyện Đan phong, chỉ cần ngươi đào tạo ra một gốc ngàn năm Linh Chi gì gì đó đều được khen thưởng đủ để ngươi tu luyện một đoạn..."

Ngô lão không ngừng lải nhải lải nhải.

Giang Nhất Ninh cũng không để bụng, ta có căn cứ tài liệu bón phân trong tay, làm sao không thể trồng ra?

Nhưng ta vẫn ở lại, bởi vì điểm mấu chốt là Thanh Trúc phong không ai quản, tự do tự tại!

"Ngô lão, người vẫn nên giúp ta tính toán linh thạch đi!"

Sắc mặt Ngô lão trở nên nghiêm túc hơn vài phần: "Ngươi có biết ý nghĩa của Thiên Hạt Thảo ngàn năm là gì hay không... Xem như vận mệnh đi qua chuỗi ngày hè thu tất gặp mùa đông ngăn lại, nhưng vẫn có thể phá mệnh vượt qua…Từ chuyện này, có thể thấy ngươi sở hữu thiên phú về phương diện đào tạo linh dược, đừng nên lãng phí nó... Đến Luyện Đan phong đi!"

Hai người mặt tròn mắt dẹt nhìn nhau...

Cuối cùng, Ngô lão thở dài, có chút cảm giác bùn nhão không trát nổi lên tường.

"Ai, nói không thông thì thôi vậy, về sau nếu ngươi có hối hận ... giá trị bản thân của Thiên Hạt Thảo không cao, dù là ngàn năm cũng vậy, tổng cộng tính ngươi 200 linh thạch!"

Giang Nhất Ninh: "Được, Ngô lão, người giúp ta đổi viên Trúc Cơ đan đi!"

"Vừa vặn 100 linh thạch, một viên Trúc Cơ đan..." Ngô lão đang kết toán, đột nhiên nghĩ đến cái gì lại nói: "Tiểu tử, ngươi dẫn ta đi xem linh điền của ngươi, nếu có thể, Luyện Đan phong chúng ta ra giá cả thu mua, thế nào?"

Lão suy đoán, có lẽ vấn đề là ở linh điền, dù sao chuyện phá mệnh tăng lên này, không chỉ mỗi thiên phú là có thể giải quyết ...

Giang Nhất Ninh nghe, tâm trạng lập tức vui vẻ, người ta đã đưa linh thạch tới tận cửa này, chẳng có đạo lý nào lại đẩy bọn họ ra bên ngoài!

Nghĩ vậy, nhưng trên mặt hắn lại lộ ra vẻ khó xử: "Này... Không tốt lắm đâu..."