Chăm Dược Viên Cầu Trường Sinh

Chương 13. Sư Phụ Của Ta Không Ăn Thịt Người!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Giang Nhất Ninh cũng không che giấu, trực tiếp hỏi: "Sư huynh, hạt sen này bán thế nào?"

Ánh mắt Lâm Không sáng ngời: "Ánh mắt sư đệ thật tốt. Đây chính là hạt sen Băng Sơn Tuyết Liên! Một hạt giá 100, không bán lẻ!"

Giang Nhất Ninh liếc mắt nhìn đối phương một cái, không ngờ đối phương cũng biết lai lịch của thứ này.

"Sư huynh, Băng Sơn Tuyết Liên khi đạt tới trăm năm mới nở hoa kết hạt, đây chỉ là hạt giống, không coi là trân quý, dù đào tạo ươm trồng xong xuôi, nhưng nếu không đạt tới ngàn năm, đều không được tính là dược liệu tốt! Hơn nữa, hẳn ngươi cũng rõ ràng mấy hạt sen này đã được bóc ra từ Băng Sơn Tuyết Liên trăm năm, tác dụng không lớn. Nếu là hạt sen được bóc ra từ Băng Sơn Tuyết Liên ngàn năm, còn có chút tác dụng. Nói vậy, hẳn là sư huynh đã đi qua Đan đường rồi, với loại hạt sen này, có báo cái giá 30 một viên người ta cũng không thèm mua đâu!"

Lâm Không cười gượng một chút: "Sư đệ không hổ là cao đồ Luyện Đan phong!"

Quả thật, hắn đã đi qua Đan đường, bọn họ trả giá 5 hạt 100 linh thạch!

Vốn dĩ hắn chỉ muốn bày quán thử thời vận, lỡ như gặp phải người nào đó có nhu cầu cấp bách, sẽ kiếm được thêm một chút!

Giang Nhất Ninh lộ vẻ do dự một phen: "Như vậy đi, 50 linh thạch, ta chọn hai hạt thử xem vận khí!"

Lâm Không vội vàng lắc đầu: "Sư đệ, nếu đã mua thì mua tất chứ, ngươi chỉ chọn hai hạt, còn lại ta bán làm sao? Ta đóng gói bán cho Đan đường cũng được 100 linh thạch!"

Hắn nói thẳng ra giá quy định.

Giang Nhất Ninh nhíu mày, 20 linh thạch một hạt, giá cả này rất chính xác!

Những loại hạt giống kiểu này thường có giá rẻ như vậy, nhất là hạt sen, bởi vì người ta không thể nhìn ra hạt sen này đã được bóc bao lâu, rất khó có hạt giống sống.

Với Đan đường, có lẽ bọn họ ôm tâm lý tốn chút tiền trinh thử một lần!

Nhưng điều này lại làm hắn khó xử, linh thạch trong tay không đủ nha...

Nhưng rõ ràng trong này có hai hạt giống sống, không thể từ bỏ dễ dàng như vậy!

Giang Nhất Ninh ngẩng đầu, nói với Lâm Không: "Sư huynh, hiện giờ trong tay ta không có nhiều linh thạch như vậy, nếu không ta tính thế này, ta cho sư huynh 2 viên Ngưng Khí đan, thêm 50 linh thạch, được không?"

Tựa như ánh mắt Lâm Không vừa xuất hiện một tia u oán, đối phương nhìn Giang Nhất Ninh, khẽ lắc đầu: "Ta không được giàu có như sư đệ, bình thường đều dùng linh thạch tu luyện!"

Giang Nhất Ninh nghi hoặc: "Không phải linh khí ẩn chứa trong linh thạch quá mức pha tạp sao?"

Lâm Không: "Thì vậy, nhưng chỉ cần phí một phen công phu luyện hóa, chỉ phiền toái một chút mà thôi, nhưng nếu so sánh với sử dụng linh thạch trực tiếp tu luyện và dùng đi mua đan dược để tu luyện, thì dùng linh thạch lại được nhiều chân khí hơn!"

Giang Nhất Ninh vừa nghe đối phương nói như vậy, lập tức cảm thấy xấu hổ, trước kia hắn đã từng dùng linh thạch để tu luyện, chẳng những cách này rất phiền toái, còn cảm giác lượng chân khí nhận được chẳng chênh lệch là mấy so với dùng đan dược!

Hôm nay mới biết chuyện này, dường như lại một lần nữa chứng minh được thiên phú tu luyện của bản thân hắn quá kém!!!

"Sư huynh, vậy chúng ta đổi phương thức nhé, ta ra 150 linh thạch, nhưng chỉ có thể dự chi trước 50, còn lại 100, ta sẽ trả cho ngươi trong vòng một tháng!"

Lúc ban đầu, rõ ràng Lâm Không đã tỏ ra hơi vui vẻ nhưng sau đó người này lại có chút chần chờ nhìn Giang Nhất Ninh...

Giang Nhất Ninh vội vàng tiếp tục khuyên bảo: "Sư huynh cứ yên tâm, ngươi có thể theo ta một chuyến trở về, quen biết nơi ở. Nếu trong một tháng, ta không trả cho ngươi, ngươi có thể đi tới quét sạch dược viên của ta!"

"Được...”

Khi Lâm Không đưa Giang Nhất Ninh tới Thanh Trúc phong.

Lâm Không kinh ngạc: "Sư đệ, không phải đệ tử Luyện Đan phong?"

Giang Nhất Ninh cười cười: "Ta là thủ tịch đại đệ tử của Thanh Trúc phong!"

Lâm Không đứng ở cửa viện, có chút chần chờ, nhỏ giọng nói: "Sư phụ của ngươi có ở nhà hay không?"

"Lâm sư huynh, yên tâm, sư phụ của ta không ăn thịt người! Ngươi xem, nơi này của ta còn có quản sự Đan đường mà!"

Giang Nhất Ninh nói xong, lập tức mở miệng chào hỏi Ngô lão.

Ngô lão: "Đã mua xong trận pháp quay trở lại rồi?... Di, tiểu tử Lưu Vân phong!"

Hiển nhiên Lâm Không cũng nhận ra lão, vội vàng kêu một tiếng: "Ngô lão!"

Giang Nhất Ninh nhìn hai người, nở nụ cười: "Ngô lão, các ngươi quen biết nhau ư? Vừa vặn ta mới tìm được ở chỗ Lâm sư huynh mấy hạt sen Băng Sơn Tuyết Liên!"

Ngô lão ưỡn thẳng lưng, có chút nghiền ngẫm: "Ngươi sơ ý chủ quan quá, lúc trước Đan đường đã ném một chút linh thạch vào chuyện này rồi, kết quả đều là vô dụng! Tiểu tử, ta cần phải nhắc nhở ngươi một câu, nếu đã chuẩn bị ươm trồng Băng Sơn Tuyết Liên, ngươi lại cần phải mua thêm một bộ trận pháp ẩn chứa băng hàn chi lực. Bởi vì Băng Sơn Tuyết Liên cần phải gieo trồng ở vùng đất lạnh!"

Giang Nhất Ninh nghe nói đến đoạn này, lập tức nhướng mày, hắn đã xem nhẹ chuyện này rồi, ây cha, lại phải mất máu...

Hơn nữa, dường như không chỉ tốn mỗi khoản này thôi đâu.

"Ngô lão, chẳng lẽ còn phải bố trí thêm trận pháp loại cương phong (gió mạnh)?"

Ngô lão ha ha cười: "Không tồi, suy một ra ba, trẻ nhỏ cũng dễ dạy!"

Giang Nhất Ninh cười khổ nhìn về phía Lâm Không.