Cẩm Nang Nuôi Dưỡng Bạo Quân

Chương 5. Hóa Ra Đây Là Trò Chơi Kinh Dị (3)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tiểu bệ hạ thấp giọng ho khan hai tiếng, giọng nói có chút lạnh lùng không đúng lúc: “Ngươi có muốn gặp lại hắn ta không?”

Tạ Hành Dã ngẩng đầu, ánh mắt đơn thuần trong trẻo, hắn lau máu đen tràn ra nơi khóe môi, lẳng lặng nói: “Triệu Khai Sính vẫn còn chưa chết, ta dẫn ngươi đi.”

Trong trò chơi, mỗi nhân vật sẽ được thiết lập một tư liệu cuộc đời, Đường Ninh thử ấn một cái về tư liệu của Tạ Hành Dã khiến cho đối phương mất tự nhiên giẫy tay ra.

Động tác này xuyên qua Đường Ninh rơi vào khoảng không, lại làm cho Bán Hạ thấy khẩn trương không thôi, cô để dao găm ngay ngực Tạ Hành Dã, giọng nói căng thẳng: “Nô tỳ là người không tiếc mạng, bệ hạ tốt nhất nên nói được làm được.”

Bởi vì đã không còn chuyện mở rộng hậu cung nên thật ra hoàng cung cũng không có bao nhiêu người, từ khi hoàng đế tiền nhiệm chết, không khí ban đêm trong cung càng thêm quỷ dị.

Hai người một lớn một nhỏ lẩn tránh khỏi đám hộ vệ, đi tìm một thái giám trên danh nghĩa là đã chết. Cảnh tượng hơi âm u mờ mịt.

Đường Ninh co người lại núp trong chăn, thấp giọng hừ một cái.

Tiểu hoàng đế cũng có tư liệu cuộc đời, sau khi ấn mở thì lóe lên các mãnh vỡ bảy màu: Ngã hành kỳ dã - 1

(trích từ ý thơ Ngã hành kì dã, Bồng bồng kì mạch, dịch nghĩa: Ta đi qua cánh đồng, Lúa mạch tốt tươi.)

Để mở khóa cần 888 nhân dân tệ.

Đường Ninh cười ha ha, xem cô là tên ngốc à, cô có mắt bộ không biết tự mình nhìn à?

Tiểu hoàng đế dẫn theo Bán Hạ đi xuyên qua cung điện, cuối cùng thế mà lại đi đến Ngự Long điện của mình.

Ngự Long điện là nơi mà hoàng đế nghỉ ngơi nhưng nói thật, từ năm ngoái sau cái chết kỳ quặc của Tiết Du, thường các cung nhân sẽ tránh đi ngang nơi này cho dù là ban ngày.

Dù sao người cầm quyền thật sự là thái hậu, tiểu hoàng đế này không chừng ngày nào đó cũng sẽ bị phế luôn.

Trong cung điện cũng không có nhiều người, Thánh Từ thái hậu chỉ để lại mấy người trông coi, bị tiểu hoàng đế quen đường quen nẻo tránh đi, dẫn Bán Hạ đi về phía phòng ngủ.

Bán Hạ cực kỳ cảnh giác, lúc đầu cô một lòng muốn báo thù nhưng câu nói kia của Tạ Hành Dã đã làm cho cô thắp lên hy vọng, nhưng cứ đi mãi thế bản thân cô lại không nhịn được bị giội một gáo nước lạnh, tiếp tục hỏi tiểu hoàng đế: “Ca ca ta còn sống thật sao?... Bọn họ đều nói ca ca ta bị ngươi xử chết.”

Trăng lên giữa trời, thỉnh thoảng còn có vài tiếng chim hót.

Tạ Hành Dã đứng trước cửa phòng ngủ của mình, ra hiệu cho Bán Hạ yên lặng tiến vào.

Đường Ninh cũng thò đầu ra nhìn, hận không thể tự mình đẩy cửa vào xem. Cô đưa thị giác vào trong phòng, cũng vì thế mà sau khi Bán Hạ đẩy cửa, cô kêu ầm lên: “Bà nội cha nó!”

Điện thoại vô thức bị quăng qua một bên, da đầu cô tê dại, cảm thấy cạn lời cực kỳ: Đại ca à, thì ra đây là một trò chơi kinh dị sao?

Cảnh tượng trong phòng ngủ đáng sợ đến mức Đường Ninh phải mất mấy giây mới dám cầm điện thoại đưa ra xa nhìn: bên trong máu thịt lẫn lộn, tứ chi đều bị đóng đinh vào tường, nhìn kỹ còn có thể phát hiện xương cốt cùng cơ bắp đỏ như máu...

Oẹ, Đường Ninh lại đưa điện thoại ra xa một chút.

"Ca ca!" Triệu Như Hạ đưa tay bịt chặt miệng lại, đối mặt với quái vật không phải người cũng không quỷ này, cô ta vừa nhìn liền có thể nhận ra đây chính là anh trai mình.

Tạ Hành Dã yên lặng đóng cửa lại, trong phòng đốt nến u ám, ánh sáng mờ ảo chiếu vào khuôn mặt đứa trẻ, khiến nó giống như một con rối gỗ tinh xảo.

Hai đầu gối Triệu Như Hạ mềm nhũn, dường như là bò qua, dường như khóc không thành tiếng: "Ca ca, là muội, muội là Như Hạ. ”

Người bị đóng đinh trên vách tường da mặt vẫn còn nguyên vẹn, giống như gắng gượng mở mắt ra, trong cổ họng phát ra một chút thanh âm khàn đặt, sau đó chợt dồn dập ——

!!

Đường Ninh ngơ ngác nhìn vai phải bị mũi tên xuyên qua của Triệu Như Hạ, có phần không kịp phản ứng.

Tạ Hành Dã lặng lẽ đi đến bàn lấy ám tiễn, có vẻ khá thản nhiên, thậm chí là không chút để ý mà bắn về phía Triệu Như Hạ.

Một mũi tên không lập tức giết chết Bán Hạ, đối phương lảo đảo giãy dụa đứng lên muốn nhào về phía Tạ Hành Dã, hắn lại giơ ám tiễn lên, ánh mắt trầm ổn, mười phần bình tĩnh bắn ra mũi tên thứ hai.

Thậm chí hô hấp cũng không có loạn nhịp chút nào.

Giống như tập bắn một vật thể chết.

Không đúng.

Đây thực sự chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi thôi sao?!

Đường Ninh trong lúc gấp rút ấn nút [Động tác].

Màn hình điện thoại vô tình dừng lại trên mặt Tạ Hành Dã, bởi vì bị thương, tiểu hoàng đế trông có chút chật vật, nhưng đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị thật sự không giống một đứa trẻ ở độ tuổi này.

Hơn một năm nay... Tạ Hành Dã rốt cuộc đã trải qua những gì?