Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đè nén nỗi thất vọng trong lòng xuống, tốc độ nói chuyện của Tạ Hành Dã rất chậm, hiếm khi có vẻ ấp a ấp úng: “Ngươi có thể thay ta đi tìm kiếm địa lao kia không?”

Có lẽ sẽ tìm được.

Đầu tiên Đường Ninh nhìn địa đồ cho kỹ, bất thình lình nhận ra có một dấu hiệu gọi là địa lao.

Ha ha! Cô là người chơi hệ nạp tiền mà, đáng gờm lắm đó!

Đường Ninh cười nói: “Ta sẽ tìm được!”

“Được.” Tạ Hành Dã mím môi, gật mạnh đầu: “Giờ Hợi đêm nay, đưa ta tới đó.”

Bắt đầu phát triển kịch bản rồi, có vẻ như đây là tình tiết chủ đạo.

Đường Ninh phối hợp nói: “Được.”

... Trùng hợp là điện thoại lại reo lên.

Dường như Lý Tiêu Tiêu mới vừa tỉnh dậy, trong giọng nói còn mang theo vẻ uể oải mệt mỏi: “Bảo bối, cô với Đoạn Khuynh Chu nói chuyện thế nào rồi?”

Cô cảm thấy hai người thật sự rất xứng đôi, một người đáng yêu như nắng mặt trời, một người lạnh lùng kìm chế, cho nên mới có lòng muốn tác hợp.

Mà biểu hiện hôm qua của Đoạn Khuynh Chu đúng là cũng làm cho người bạn chơi từ nhỏ là Lý Tiêu Tiêu thấy hơi ngạc nhiên.

“... Vẫn ổn.” Đường Ninh nói vài câu qua loa: “Ừ, cô thức dậy đi, tôi cúp trước đây.”

Thật ra cô vẫn chưa trả lời wechat, nên hơi chột dạ.

Nhưng một giờ trong hiện thực tương đương với một ngày trong trò chơi, đêm nay tiểu hoàng đế còn đang chờ cô.

Băn khoăn một hồi, Đường Ninh quả quyết mở trò chơi lên.

Đồng thời yên lặng thầm chửi: “Trò chơi này là cơ chế gì thế, sao lại càng lúc càng lo lắng chán nản vậy nè, dễ làm người chơi chạy mất lắm.”

Thời gian cũng gần đến giờ Hợi.

Tạ Hành Dã lại thấy hơi bất an.

Lệ quỷ không vào luân hồi, sẽ chịu nổi khổ do liệt hỏa dày vò.

Bị bảy mươi hai loại cực hình, xương vỡ thịt ép, dùng để đổi lại những gì đã làm trên dương thế.

Trích từ Tru Quỷ ký.

Cho nên mỗi lần nữ quỷ đi khỏi địa phủ để tìm hắn đều cần phải chịu những giày vò thế này.

Chưa nói đến cứu hắn mấy lần, còn cho hắn đồ ăn.

Người hận Thánh Từ có rất nhiều, trong lòng Tạ Hành Dã hiện lên từng cái tên một, cũng lần lượt bác bỏ từng người một.

Chẳng qua, người đã chết, không cần quan tâm khi còn sống cô ấy như thế nào.

Chỉ cần có thể cho hắn sử dụng là được.

Đường Ninh xuất hiện rất đột nhiên, nhìn thấy đôi mày nhỏ của Tạ Hành Dã nhíu chặt lại, cô chợt cảm thấy buồn cười.

Sau đó lại muốn bỏ tiền ra nuôi hắn!

Đường Ninh mở cửa hàng tìm kiếm một phen, cuối cùng lựa chọn một thanh phô mai!

Nhìn thấy trong siêu thị có thanh phô mai đóng gói sẵn, hình như chuyên dùng để bồi bổ dinh dưỡng cho trẻ nhỏ.

Lần này Tạ Hành Dã lại chần chờ.

“Ngươi không cần như thế.” Hắn lắc đầu, nghiêm túc lại hiểu chuyện giải thích với cô: “Có lúc ta cố ý để bị phạt không ăn cơm, không chết được đâu.”

Mỗi lần nữ quỷ đều mang đồ ăn cho hắn, chắc là sợ sau khi hắn chết rồi, sẽ không ai đi giết cả nhà Thánh Từ.

Thế nhưng... Không cần phải làm như thế, Tạ Hành Dã hắn không thèm.

Đáng tiếc là Đường Ninh không tin.

Có nhân vật trò chơi nào từ chối được người chơi nạp tiền đâu chứ.

“Ngươi ăn xong rồi ta mới dẫn ngươi đi.” Cô đi tới đi lui quanh hắn: “Nếu không ta sẽ không đi.”

Tạ Hành Dã mím chặt bờ môi, giống như hơi không vừa ý, khóe môi cũng trề xuống dưới.

Sau một lúc lâu, hắn không tranh cãi nữa, yên lặng ăn hết miếng phô ma..

Đường Ninh cực kỳ phấn khởi chọc chọc tiểu hoàng đế, ý muốn tìm được giá trị trưởng thành hay giá trị khỏe mạnh gì đó...

Nhưng vẫn không tìm được, bên trong chỉ còn lại một giá trị minh quân.

Được thôi.

Sau đó cô chợt phản ứng lại: Lần này lúc mình chọt tiểu hoàng đế, thế mà đối phương không né tránh.

Trước kia hắn có vẻ không thích cô tiến lại quá gần, đứa nhóc còn hơi lạnh lùng với cô.

Xem đi, đãi ngộ với người chơi nạp tiền đúng là khác bọt mà.

Mang theo sự vui sướng không hiểu được, Đường Ninh vui vẻ dẫn đường cho tiểu hoàng đế.

Cô có thể nhìn thấy địa đồ, còn có thể xem xét bốn phía, nhắc nhở tiểu hoàng đế cần tránh các thị vệ và cung nữ vân vân.

Nhưng trên đường đi có quá nhiều người trông coi, Đường Ninh bỏ hơn một canh giờ mới đột phá được một cửa ải, dẫn Tạ Hành Dã đi đến lối vào địa lao.

Thời tiết đang là giữa hè, Đường Ninh đang chơi game trong phòng có máy lạnh điều hòa nên không cảm thấy gì, nhưng tiểu hoàng để lại rất mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi, bắt đầu thở hổn hển.

Cửa địa lao được khóa lại bằng một sợi xích sắt, còn có hai thị vệ đang trông giữ.

Tạ Hành Dã núp vào bụi cỏ, hắn đã mệt rã rời rồi, giờ phút này trong lòng đã hơi an tĩnh lại, thậm chí còn hiện lên vẻ mừng rỡ.

Đồ vật hắn mơ ước ở ngay trước mắt, Tạ Hành Dã chần chừ nói: “Có thể nào...”

Trong tay nữ quỷ có thêm một cái ly dài nhỏ màu vàng cam.