Cẩm Nang Nuôi Dưỡng Bạo Quân

Chương 16. Bệ Hạ Có Muốn Ăn Bánh Trứng Không?

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Sau một lúc lâu, hắn lại chầm chậm xuống giường lần nữa, chạy chậm đến giá sách, lấy một quyển sách ra cau mày nhanh chóng lật xem.

Thế nhưng lật khắp cả một quyển Thần quỷ chí dị cũng không mò ra, rốt cuộc nữ quỷ có ý gì khi cho hắn ăn.

Có chuyện gì muốn nhờ vả sao?

Chủ nhật, Đường Ninh ngủ một giấc đến trưa.

Chỉ là rất không an ổn, vẫn luôn nằm mơ thấy cảnh tượng dã thú tập kích đứa nhỏ, trong giấc mộng, cô trơ mắt nhìn con hổ xé nát thân thể bé nhỏ kia, còn mình lại chỉ có thể đứng xem mà không làm gì được.

Cảm giác thật tệ.

Đường Ninh vừa đánh răng vừa nghĩ, hình như mình bị nghiện thật rồi.

Trước kia cô chỉ chơi mấy trò chơi nhỏ như đấu địa chủ, thời đại học cũng đã từng thấy mấy nam sinh mỗi ngày đều trốn trong ký túc xá chơi game từ sáng tới tối, cuối cùng môn nào cũng thi rớt, khi đó cô cũng không giải thích nổi trò chơi đó có gì vui.

Nhưng sau khi rửa mặt xong, Đường Ninh vẫn lật đật mở điện thoại ra, trông thấy wechat có mấy tin nhắn mới, cô mở ra xem, là đối tượng xem mắt ngày hôm qua.

Đối tượng xem mắt Đoạn Khuynh Chu là bạn nối khố của Lý Tiêu Tiêu, nghe nói là một vị nam thần lạnh lùng trong mắt mọi người.

Lý Tiêu Tiêu theo đuổi đến năm năm, nhưng Đoạn Khuynh Chu vẫn kiên quyết từ chối sau đó đi Mỹ du học, Lý Tiêu Tiêu cũng có bạn trai, hai người mới chuyển sang tình cảm bạn bè thuần khiết.

Lần này về nước, Lý Tiêu Tiêu lại có ý muốn tác hợp hai người bạn này.

Thật ra Đoạn Khuynh Chu và Đường Ninh cũng không khác nhau là mấy, thật sự không muốn làm mất mặt bạn bè, ban đầu chỉ định ăn xong bữa cơm thì rút lui, nhưng đâu ngờ tới...

Đoạn Khuynh Chu nhìn tin nhắn wechat đã năm tiếng rồi chưa nhận được hồi âm, lắc đầu tắc lưỡi một tiếng.

Ai ngờ đâu vừa gặp đã yêu.

Đứng bên cạnh một người lộng lẫy như Lý Tiêu Tiêu mà vẫn không bị che mất hào quang, trên khuôn mặt là nụ cười nhu mì, khóe môi mơ hồ có thêm chút không kiên nhẫn.

Lúc nhìn qua, ánh mắt chẳng có chút rung động nào, ánh mắt điềm tĩnh và trong sáng như dòng suối nhỏ.

Một cái nhìn đã đánh vào trong nơi bí ẩn và mềm mại của tâm hồn.

... Đường Ninh vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh.

Giọng điệu của đối tượng xem mất rất lễ phép, chỉ nói hôm nay thời tiết không tệ, hỏi cô hôm qua có vừa ý với nhà hàng đó hay không.

Cô cảm thấy áp lực lắm.

Luồng áp lực này ứ trong ngực như bóng ma, mãi cho đến khi cô tiến vào trò chơi tìm được tiểu hoàng đế thì bóng ma kia mới tan biến đi hết.

Tạ Hành Dã đang ngồi trên xe ngựa, có lẽvì trong xe chỉ có mình hắn nên mới được dịp hiếm hoi thả lỏng một chút, ngả ngớn nằm trong xe ngựa.

Trông thấy cô xuất hiện, hình như hắn bị giật mình, đôi đồng tử mắt co lại nhưng rất nhanh thôi đã vờ như rất bình tĩnh, không thèm mở mắt ra.

Tiếp sau đó hắn ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt trở nên sâu lắng và kiềm chế.

Đường Ninh thấy vậy thì cười lên.

Không biết như thế nào, cô có chút ý muốn trêu chọc hắn, hỏi: “Sữa bò lần trước uống rồi chứ?”

Tạ Hành Dã vô thức muốn liếm khóe môi, nhưng hắn lại cố kiềm chế lại.

“Uống rồi.” Hắn gật đầu, vẻ mặt như thường, nhanh chóng nói lãng sang chuyện khác: “Ta phải cùng thái hậu đi Hành Chỉ cung nghỉ mát.”

Hắn nhìn về phía Đường Ninh, Đường Ninh không hiểu ra sao: “Sao thế?”

Năm đó thánh ân mênh mông, cả nhà Tĩnh quốc công gồm mười ba nhân khẩu, được cho phép đi Hành Chỉ cung nghỉ mát cùng hoàng gia vào ngày Đại Thử ba năm trước.

(Đại thử là một trong 24 tiết khí theo âm lịch, thường bắt đầu vào khoảng ngày 22 hay 23 tháng 7 dương lịch. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Nóng oi.

Sau đó chỉ trong nửa ngày, bởi vì có liên quan đến mưu phản mà cả nhà đều bị diệt.

Đến thời gian để thở dốc cũng không có.

Chuyện này Thánh Từ làm rất đẹp, do vậy nên bà ta có hơi đắc ý, thành ra cũng rất thích Hành Chỉ cung này, mỗi năm vào mùa hè đều muốn đến đây.

“Không có gì.” Đôi mắt Tạ Hành Dã nhẹ nhàng rủ xuống, vuốt đầu ngón tay.

Xem ra Đường Ninh không phải là người nhà Tĩnh quốc công.

Vậy khi còn sống cô là người nào, đến mức hận Thánh Từ đến vậy, chấp niệm đến vậy?

Tiểu hoàng đế lại đang âm thầm tính toán điều gì.

Đường Ninh không thích vẻ mặt tâm cơ thâm trầm của hắn như thế, cố ý phất tay trước mặt hắn, cười tủm tỉm hỏi: “Bệ hạ, có muốn ăn bánh trứng không?”

Đồ ăn nhẹ ở thời đại này đa phần là dùng bột gạo nếp, đường đỏ, bơ vân vân để làm, Đường Ninh ra vào phòng bếp nhiều lần, dù cho là Ngự Thiện phòng của hoàng gia thì đa phần cũng chỉ nhìn cho đẹp, nhưng ăn mấy món này sẽ thấy hơi khô.

Đường Ninh muốn thay đổi khẩu vị cho Tạ Hành Dã: Không phải con nít đều thích ăn đồ ngọt à.

Tạ Hành Dã nghe vậy thì khẽ giật mình, lại chỉ lắc đầu nhè nhẹ, sau đó đưa mắt nhìn về phía cửa sổ.