Cẩm Nang Nuôi Dưỡng Bạo Quân

Chương 14. Thao Tác Miễn Phí 1/3 Lần

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nếu như gió cũng có hương vị, Tạ Hành Dã bỗng nhiên có một suy nghĩ không đúng lúc, đó chính là như thế này.

Ấm áp thoải mái dễ chịu, tựa như được ngủ say sưa trong tiếng vang tí tách của ánh lửa lò sưởi vào mùa đông,

Mãi đến khi con hổ đã nhoài hơn nửa người ra khỏi chiếc lòng, phát ra tiếng gào thét hưng phấn sắc nhọn thì người ở chỗ này mới chợt kịp phản ứng lại đang có chuyện gì xảy ra ở đây.

Không biết có phải do trang phục của Thánh Từ quá nổi bật mà lão hổ thì lại có vẻ hơi tò mò hay không, nó bay vọt đến chỗ bà ta, suýt chút nữa bị tiếng gào cao vút đến phá cả bầu trời của bà ta dọa cho rụt về, nhưng sau đó động tác tấn công của nó lại càng thêm mãnh liệt, chân sau phát lực, đó là động tác khi bổ nhào về phía con mồi.

Các thị vệ cách đó khá xa trong lúc nhất thời đuổi theo không kịp, các cung nữ thì thét lên chói tai rồi chạy trốn tứ phía, theo bản năng Thánh Từ cũng muốn chạy trốn nhưng vì quá sợ hãi, đôi chân nặng nề như bị rót chì, bà ta vô thức bắt lấy một tiểu cung nữ bên cạnh, quyết tâm đẩy cô ta về phía trước, khó khăn lắm mới tạm thời chặn được con hổ đang lao đến.

Trong phút chốc, yết hầu cung nữ bị xé rách, máu tươi tung tóe ngay tại chỗ. Từ Ninh cung ngày thường luôn thanh nhã trang trọng giờ lại giống như địa ngục trần gian.

Đường Ninh không phải người cực đoan, mặc dù biết tất cả đều chỉ là game giả lập nhưng cô vẫn thấy hơi không thoải mái.

Cô không nhìn những người khác nữa, chỉ đưa mắt nhìn về phía Tạ Hành Dã bên này, đau lòng ấn một cái lên khuôn mặt nhỏ đang tái nhợt thất thần của hắn: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Cô mới ra ngoài có bao lâu đâu, sao mọi chuyện lại phát triển thành như vậy.

Tạ Hành Dã nghiêng đầu mất tự nhiên, trên gương mặt hiện lên một màu đo đỏ, cảm giác như đang mắc bệnh vậy.

Sah đó, hắn lắc lắc cái đầu nhỏ, khẽ đến mức không thể nhìn thấy.

Đường Ninh cảm thấy giờ phút này, ánh mắt của hắn ướt sũng, giống như nai con đang cảnh giác vậy.

Còn mang theo chút quật cường.

Nhóm thị vệ bên ngoài chiếc lồng cuối cùng cũng đã hợp sức bắn chết con hổ, Thánh Từ thái hậu hét lên không thôi: “Cuối cùng là ai muốn hại ai gia! Tìm ra cho ai gia, chém chết hết!”

Những người khác náo loạn cả lên, Tạ Hành Dã mệt mỏi nhắm đôi mắt lại, hắn dựa vào chiếc lồng sắt, trong lòng biết chuyện này sẽ dính dáng đến rất nhiều phiền toái, phải lên tinh thần để đối mặt thật tốt.

Giống như bình thường vậy, vừa cẩn thận vừa hao tổn tâm trí để lo cho chu toàn.

Nhưng quá là kì lạ.

Tạ Hành Dã lẳng lặng suy nghĩ, vừa rồi hắn cũng không thấy sợ, nhưng vì sao bây giờ lại đột nhiên dâng lên cảm giác thả lỏng và vô cùng ỷ lại, giống như đang ngủ trên chiếc giường ấm áp nhất toàn thế giới, khiến cho hắn không muốn cử động chút nào.

Lúc lại mở mắt ra lần nữa, Đường Ninh cũng đã biến mất.

Thánh Từ nổi giận đùng đùng cũng được dìu vào trong phòng, trong viện chỉ còn lại thi thể con hổ và mấy tiểu cung nữ.

Còn một tiểu thái giám, hình như hắn vừa mới nhận ra hoàng đế vẫn còn đang ở trong lồng, miễn cưỡng đi tới giúp hắn ra ngoài.

Đường Ninh đang bị nữ đồng nghiệp phẫn nộ đập cửa, bị kéo mạnh ra ngoài.

Trong mắt đồng nghiệp Lý Tiêu Tiêu tràn ngập vẻ đau lòng, không thèm để ý đến sự phản kháng của Đường Ninh, nhét cô vào trong xe: “Con gái đến trễ hai mươi phút là nên làm, đến trễ bốn mươi phút cũng xem như bình thường, nhưng mẹ nó cô đến trễ hai tiếng, cho dù có xinh đẹp đến mấy cũng vứt đi thôi!”

Mặt mày Đường Ninh rũ cụp xuống: “Có thể không đi được không...”

Cô muốn tiếp tục chơi game, muốn nằm ườn trên giường mà thôi.

“Không được.” Lý Tiêu Tiêu đạp chân ga, tiện thể hận rèn sắt không thành thép cướp luôn chiếc điện thoại mà cô đang âm thầm mở ra, kín đáo đưa một chiếc gương cho cô rồi ra lệnh: “Thoa chút phấn lót, vẽ lông mi rồi tô thêm son, tôi biết cô không trang điểm cũng đẹp nhưng ít nhất cũng phải tô thêm chút phấn mới cho thấy sự tôn trọng của cô.”

“Được thôi.” Thật ra Đường Ninh biết vì sao phải làm vậy, nhưng vẫn thấy hơi không vui: “Nhưng sự tôn trọng của tôi cũng đâu thể hiện ở lớp trang điểm đâu.”

Cô không thích những quy định mà xã hội đặt ra như vậy, thế nhưng cô không thể từ chối tấm lòng tốt của Lý Tiêu Tiêu.

Buổi gặp mặt này đã được Lý Tiêu Tiêu âm thầm chuẩn bị hơn nửa tháng rồi, Đường Ninh cũng đã từ chối nhiều lần, nhưng mỗi lần đều chọc cho cô bạn của mình không vui.

Lúc đầu chỉ muốn im im né tránh nhưng trốn ở nhà cũng không thể tránh thoát được.

Đợi lúc hai cô chạy xe đến cổng nhà hàng, Lý Tiêu Tiêu vừa dừng xe thì đã nghe điện thoại, mở miệng cười làm lành: “Xin lỗi nha, trên đường bọn tôi bị kẹt xe tí.”

Vừa nói cô vừa dắt Đường Ninh đi ra khỏi bãi đỗ xe.