Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Có điều bây giờ Tạ Hành Dã có đủ tư thái của kẻ nắm quyền, dùng một loại ánh mắt bình tĩnh để xem xét đánh giá cô.

Quả thực giống như là một vương công quý tộc kiêu ngạo chân chính.

Mà không phải là con rối bị Thánh Từ điều khiển.

Đường Ninh châm chước nói: "Lạm sát vô tội, ta sẽ bị ném vào chảo dầu.”

"Cho ta một lý do chính đáng để giết hắn đi."

Cơ chắp hai tay lại, hy vọng tiểu hoàng đế không nói ra cái gì đó: xúc phạm mẫu hậu ta.

Tạ Hành Dã nghe vậy chỉ nhíu nhíu mày, theo bản năng nhìn quyển sách ở góc phải trên bàn.

"Thôi bỏ đi." Hắn bất ngờ buông bỏ hành động ám sát, tùy ý chỉ chỉ Đường Ninh, trầm ngâm nói: "Đến Thượng thư Tả Phó Xạ gia, thăm dò thử nhà bọn họ có manh mối nào liên lạc với tiên ti nhân hay không... Ngươi có hiểu không?”

Sau khi hắn nói xong những lời này, điểm minh quân của hắn thế mà lại tăng năm điểm.

Cho nên thật ra tiểu bạo quân chỉ cần làm chuyện đúng đắn, thì sẽ tăng điểm minh quân.

Đường Ninh như đang suy nghĩ gì đó, trong lúc nhất thời đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Tạ Hành Dã ngẫm nghĩ một chút, dứt khoát chậm rãi đi đến bên cạnh cô, ngũ quan tuy rằng còn hơi non, nhưng khí độ còn thong dong hơn người lớn, chậm rãi mở miệng hỏi cô, "Ngươi muốn cái gì? Nói ra, nếu có thể làm được, ta đều có thể làm giúp ngươi. ”

Hôm nay hắn đã nói nhiều hơn cả năm ngoái cộng lại.

Cũng bởi vậy mà khiến Đường Ninh phát giác, giọng nói của hắn đã khàn khàn đi, hình như là đang vào thời kỳ vỡ giọng

Đứa nhỏ ở tuổi này lớn rất nhanh, mỗi lần Đường Ninh tới gặp Tạ Hành Dã, hắn đều đã có một chút biến hóa.

Chỉ là nhìn có vẻ không lớn lên mà thôi.

"Ta muốn…" Đường Ninh nhấn vào điện thoại di động, tự giác tiếp nhận thiết lập nhân vật mà Tạ Hành Dã nghĩ ra giúp cô, viết ra ba chữ to máu chảy đầm đìa: "Thánh Từ chết. ”

Ba chữ này là cô cố ý viết ra, chỉ là muốn thăm dò phản ứng của Tạ Hành Dã.

Ngoài dự liệu, Tạ Hành Dã nghe xong lại không có phản ứng gì quá lớn, chỉ gật gật đầu, dường như đã lén suy đoán qua điểm này, có chút tò mò nói: "Ngươi không có cách nào trực tiếp giết bà ta? ”

"Không sao." Hắn mím môi, không chút lăn tăn nói, "Bà ta nhất định sẽ chết. ”

Xác định rồi, tiểu hoàng đế không bị bỏ bùa mê thuốc lú.

Chỉ là người bình thường nếu bị đối đãi như vậy, nhắc tới Thánh Từ không xem đó là thâm cừu đại hận thì ít nhất cũng là nghiến răng nghiến lợi.

Vậy mà Tạ Hành Dã lại nói ra với ngữ khí lạnh nhạt, giống như đang trình bày một loại sự thật đã được định sẵn.

... Lúc lên triều Thánh Từ mới bị thái sư mắng cho, con trai của thái sư hạ triều liền bị ám sát.

Mà Thánh Từ thái hậu làm việc luôn luôn phô trương, chỉ cần chuyện này xảy ra, bà ta sẽ không thoát khỏi tội danh. Trừ khi kẻ giết người thực sự bị bắt.

Nhưng bây giờ cô ấy là một con 'quỷ', làm sao bắt được cô chứ?

Tiểu hoàng đế đang cố ý vu khống cho Thánh Từ, để cho bà ta khơi dậy lửa giận khắp thiên hạ?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tạ Hành Dã mới mười một tuổi, chẳng lẽ hắn thật sự có loại tâm tư này sao?

Tạ Hành Dã đã không để ý tới cô nữa, tự mình cầm lấy sách vở, tiếp tục đọc.

Trong sách đều là những đoạn văn chương khiến cho người ta xem xong đầu choáng mắt hoa, Đường Ninh liếc sơ thôi cũng thấy hơi đau đầu.

Nhưng tiểu hoàng đế này lại đọc rất nhanh, thỉnh thoảng còn hơi nhíu mày rồi giãn ra, hiển nhiên là đã hiểu rõ những gì viết trong sách.

... Vậy biểu hiện dốt nát trước đó cũng là giả vờ ư.

Khó trách sống chết không chịu nhìn phao mình ném qua.

Đường Ninh cảm thấy trong thế giới này, người chơi như cô đây thật ra có rất nhiều cách để giải trí hiệu quả.

Cô lượn quanh một chút, vô tình nhìn thấy bìa sách trên gốc bàn bên phải, trên đó hình như có mấy dòng chữ: Thần quỷ chí.

Chỉ liếc qua. Tạ Hành Dã đã mặt không thay đổi nhét cuốn sách kia dưới đáy nghiên mực, mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên: “Đi đi.”

Được đó.

Hiếm khi nhân vật chính chịu phân nhiệm vụ cho cô, Đường Ninh phải đi một chuyến đến nhà Thượng Thư Tả Phó Xạ, nghe đầy những lời bàn tán về các vương công quý tộc, nhưng cô không biết những người kia, cũng không cảm thấy có hứng thú gì mấy, chỉ là đi vòng vòng trong nhà bọn họ một hồi, không phát hiện có gì đặc biệt, ngáp một cái rồi bay đi.

Ngày tiếp theo là thứ bảy, Đường Ninh hẹn đồng nghiệp cùng ăn cơm chung nhưng buổi sáng ngủ dậy, cô đã mở điện thoại ra rồi.

Trong trò chơi, thời gian đã trôi qua tám ngày rồi.

Mấy ngày không gặp, Đường Ninh bắt được tiểu bạo quân ở ngay gần Văn Uyên các.

Tiểu bạo quân vẫn mang dáng vẻ dốt nát, đang bị những đứa nhỏ gần đó chế giễu, tiên sinh cũng chỉ đứng chắp tay, không thèm liếc nhìn hắn.