Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Dịch)

Chương 10. Lung Yên Lão Tổ! Quả Bom Bên Ta (1)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Triết nhi, ngươi… tại sao ngươi có thể nói ra những lời như vậy?” Công Tôn Huệ không ngờ được từ trước đến nay Vương Thủ Triết vẫn luôn ngoan ngoãn, lúc này lại nói ra những lời nói khiến người ta kinh sợ.

“Ngũ tẩu, ta cảm thấy lời của Triết nhi có chút đạo lý.” Hôm nay Vương Định Hải hắn có chút khâm phục Vương Thủ Triết, lập tức nói đỡ: “Lung Yên lão tổ có thể chống đỡ gia tộc bao lâu nữa chứ, mọi người cũng nên chuẩn bị tốt tâm lý.”

Sắc mặt Công Tôn Huệ thay đổi mấy lần, cuối cùng chỉ đành nói: “Đây là chuyện cơ mật của gia tộc, mấy ngày trước ta đến trình bẩm Lung Yên lão tổ, chính miệng người nói nếu như không động thủ thì người còn có thể trấn giữ được hai mươi năm nữa, nếu động thủ… e rằng sẽ khó nói.”

Hai mươi năm? Vương Thủ Triết thầm suy nghĩ, quả thật so với mình suy tính lại lâu hơn nhiều, nếu như vậy thì chưa chắc không có cơ hội lật ngược thế cờ.

“Triết nhi, ngươi là hy vọng duy nhất của gia tộc.” Sắc mặt Công Tôn Huệ vô cùng nghiêm trọng: “Thời gian tới Vương thị chúng nên tiếp tục nhẫn nhịn và khiêm tốn, trong vòng hai mươi năm toàn gia tộc sẽ hỗ trợ giúp ngươi đột phá Linh Đài cảnh, ngàn vạn lần đừng gây rắc rối!”

“Đúng vậy đúng vậy, lục thúc sẽ nghĩ cách kiếm nhiều Linh Ngư bán lấy tiền cho ngươi kiếm tài nguyên.” Vương Định Hải cũng tán đồng lên tiếng: “Chỉ cần ngươi có thể đạt tới cảnh giới Linh Đài cảnh, Vương thị chúng ta mới thật sự tìm được đường sống.”

“Ta bước vào được Linh Đài cảnh? Sau đó thì sao?” Vương Thủ Triết khịt mũi chế nhạo: “Trước không nói ta có thể hay không, cho dù có cơ hội bước vào, Lưu thị và Triệu thị sẽ trơ mắt nhìn ta bước vào cảnh giới đó sao? Sẽ cho ta thời gian hai mươi năm sao? Huống hồ, mặc dù ta có thể may mắn đi vào Linh Đài cảnh thì cuối cùng Vương thị cũng chỉ là một người thay thế Lung Yên lão tổ mà thôi!”

Vương Thủ Triết là người xuyên việt, đương nhiên có thể thoát khỏi tư duy bình thường của tộc nhân Vương thị.

Lời của hắn khiến cho lòng của Công Tôn Huệ và Vương Định Hải phát lạnh, trước đây bọn họ vẫn sống dưới sự che chở của Lung Yên lão tổ, cho rằng Lưu thị và Triệu thị sẽ không thật sự xé mặt.

Tuy nhiên, nếu bọn họ đặt toàn bộ hy vọng vào Vương Thủ Triết và hắn thật sự có hy vọng tiến vào Linh Đài, Lưu thị và Triệu thị lại có thể ngồi yên sao?

“Được rồi, vừa rồi ta chỉ cố ý ám chỉ lão tổ không sống được bao lâu nữa thôi. Ta tin rằng với mưu kế của con cáo già Lưu Thắng Nghiệp kia thì tuyệt đối sẽ không lựa chọn lúc này tiến lên cắn xé với Vương thị chúng ta. Vì vậy, ta để gia tướng tiếp tục âm thầm tung tin đồn ra bên ngoài, để cho Lưu thị và Triệu thị một kỳ hạn đếm ngược là 5 năm.” Vương Thủ Triết hừ lạnh nói: “Trong vòng năm năm ai dám trêu chọc chúng ta, chúng ta sẽ liều mạng cùng người đó, đánh chết cả nhà chúng, vào thời khắc mấu chốt chúng ta sẽ thả… ấy, mời Lung Yên lão tổ ra trấn thủ.”

Theo quan điểm của Vương Thủ Triết, Lung Yên lão tổ chính là một quả bom, tác dụng lớn nhất của quả bom này không phải là nổ trong nháy mắt, mà là sự uy hiếp trước khi nó nổ.

“Hay lắm.” Vương Định Hải vỗ đùi: “Gia chủ tính kế thật giỏi, hiện tại chúng ta là một đầu mãnh thú sắp chết, bọn họ sợ trước khi chúng ta chết sẽ liều mạng phản kích. Nếu như vậy, bọn họ không những không dám ức hiếp chúng ta mà còn phải tìm cách dỗ dành chúng ta. Chẳng trách con cáo già Lưu Thắng Nghiệp kia lại ngoan ngoãn chi ra ba mươi càn kim nhận lỗi.”

“Không chỉ vậy, bởi vì hiện tại đã có “tử kỳ” của Vương thị chúng ta xác định, giống như một miếng thịt mỡ hấp dẫn đặt trước mắt chúng. Lúc trước, bởi vì có cùng chung mối thù nên Lưu thị và Triệu thị kết minh đang ẩn nhẫn chờ đợi, chẳng lẽ lại không có suy nghĩ khác hay sao?” Vương Thủ Triết cười tủm tỉm nói: “Phải biết rằng, tham lam và không bao giờ biết thỏa mãn là bản chất cơ bản nhất của con người. Cục diện kế tiếp, tất nhiên sẽ càng trở nên thú vị, nếu lại âm thầm nghĩ cách lửa cháy thêm dầu thì, ha ha.”

Nghe xong phân tích của Vương Thủ Triết, Công Tôn Huệ và Vương Định Hải đều hít lấy một ngụm khí lạnh, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hơi run sợ. Nhưng bên trong nội tâm của mỗi người đều sinh ra một tia hy vọng, một tia hy vọng gia tộc có cơ hội lật ngược!

“Đại nương, lục thúc, việc này là cơ mật liên quan đến sinh tử tồn vong của gia tộc Vương thị.” Vương Thủ Triết trịnh trọng chắp tay nói: “Một là hy vọng hai người giữ bí mật, hai là hy vọng hai người có thể tin tưởng ủng hộ ta vô điều kiện.”

Đây mới là mục đích của Vương Thủ Triết, hiện tại hắn còn quá trẻ, cho dù có thân phận là tộc trưởng đi chăng nữa cũng khó tránh khỏi sẽ bị người khác chõ mõm vào, chỉ có thể thể hiện ra một chút năng lực trước để thuyết phục một số nhân vật chủ chốt và thu phục đồng minh.

Công Tôn Huệ là đích mẫu của hắn, hắn cũng là chỗ dựa sau này của Công Tôn Huệ, mà lục thúc Vương Định Hải cũng là người hào sảng dễ lôi kéo.