Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Cửu Tiêu Đạo Minh, bên trong động phủ.

Xích Âm khoác lên mình một chiếc áo lông bạch hồ, chân trần đi trên tấm thảm màu đỏ, híp mắt lại, pháp khí vờn quanh bên cạnh, cặp mắt xinh đẹp có chút kinh ngạc hiện lên.

Chỉ thấy tay phải của nàng xuất hiện một vệt linh quang.

Bên trong linh quang ẩn chứa thông tin của Lục Khiêm.

“Ngươi cuối cùng cũng đến rồi sao?” Xích Âm mỉm cười, trên đó ghi thông tin tùy tùng theo Minh phủ đi đến bờ nam.

Nhưng không nói cụ thể là ai, dù sao thì bên phía Cửu Tiêu Đạo Minh này cũng nhiều người nhiều ánh mắt nhìn, chẳng may không cẩn thận để lộ tin tức vậy kế hoạch của Lục Khiêm liền đi tong.

Xích Âm lần thứ hai lấy ra Trát Tấn Linh phù, ghi thông tin vào, giảng sơ qua một ít tình huống.

Nói Lục Khiêm với Thái U đạo nhân. Nàng trở về vấn an sư tôn thay Lục Khiêm, đồng thời truyền đạt ý tứ tạm thời không thể trở về.

Thái U chân nhân không nói gì, nếu như là đệ tử chân truyền khác chỉ e là Thái U đã có ý kiến rồi.

Lục Khiêm thì lại khác, ngoài danh phận thầy trò ra thì hầu như không kế thừa y bát gì từ Thái U, lúc này mới để cho Lục Khiêm tự do như vậy.

Lục Khiêm và Xích Âm báo về tình trạng gần đây một lúc mà không định ước địa điểm gặp mặt.

Mấy ngày sau, Tà Lực triệu tập mọi người đến.

Đại điện âm lãnh đen như mực.

Ngoài Tà Lực ra thì còn có Lục Khiêm và bốn Điện chủ cùng cấp khác.

“Ngày mai tấn công Linh Ứng phái, phái này tổng cộng có hai tên Đạo Cơ...”

Tà Lực đứng ở trước bản đồ, chỉ vào hướng tây nam phía trên bản đồ.

Nơi này cách đại điện Khủng Bố chưa đến vạn dặm, các đại điện Giải Thoát hơn bảy ngàn dặm.

“Lần này không cần gióng trống khua chiêng, chúng ta lấy đánh lén làm chủ.” Tà Lực nói.

Linh Ứng phái và Cửu Tiêu Đạo Minh xem nhưu là phe phái có địa vị khá cao, lần trước mọi người gióng trống khua chiêng công kích cho rằng hai kẻ Đạo Cơ không thể làm ra được chuyện gì. Không ngờ Địa Quan và Thu Quan của Cửu Tiêu Đạo Minh lại ra tay. Lần đó Tà Lực bị thương, còn tổn thất thêm một tên Âm soái.

Nếu không phải cuối cùng Thiên Hà đạo nhân ra tay thì sợ rằng cả mấy người không thoát được.

“Giải Thoát Âm soái, ngươi và Hỏa Điện chủ tấn công từ cửa chính, dẫn dụ phần lớn người ra, những người chúng ta đánh lén từ hậu sơn. Cần phải trước khi Cửu Tiêu Đạo Minh viện trợ chiếm lấy ngọn núi này.”

Yêu Hỏa Điện chủ là kẻ mạnh nhất trong tứ đại Điện chủ, để cho gã tấn công cửa chính có thể trước lúc phe địch trợ giúp mà toàn thân trở ra.

Mà Lục Khiêm này mèo lớn mèo nhỏ có hai ba con, cũng có chút nguy hiểm.

Quan lớn một cấp đè chết người. Tà Lực đây rõ ràng là mượn đao giết người.

“Tuân mệnh.” Lục Khiêm chắp tay nói.

Sau khi trở về, Lục Khiêm thiêu dốt Thông Tấn Linh phù.

...

Ngày tiếp theo.

Đoàn người nhân lúc đêm tối bay đến Linh Ứng phái.

Bên cạnh Lục Khiêm ngoài Vương Minh còn có bốn Âm tướng, Đạo binh bị giữ ở bên trong ngọc ấn.

“Sao ngươi lại mang người không đều nhau?” Một người tóc đỏ bên cạnh Lục Khiêm nói.

“Ba người được rồi.”

“Khà khà, tùy ngươi vậy, không chết là được rồi.”

Vừa dứt lời, đạo nhân đã hóa thành một đạo hỏa diễm biến mất ở phía chân trời.

Ầm!

Phía trước truyền đến một trận tiếng nổ vang. Mấy chục gần trăm tu sĩ bay ra.

“Động thủ!” Lục Khiêm chỉ huy mọi người thả ra một ngàn Đạo binh, một đám Đạo binh xông lên trong cảnh tối om.

Bên ngoài mấy trăm dặm, Tà Lực nhìn chằm chằm cuộc chiến bên này.

“Đại nhân, hay là chúng ta cũng động thủ?” Thủ hạ nói.

Gã rất yêu thích bộ khôi giáp trên người Lục Khiêm. Nếu như đổi thành bộ khôi giáp này, sức chiến đấu của bản thân nhất định sẽ cao thêm một bậc.

Lục Khiêm và Yêu Hỏa cùng với mấy người Linh Ứng phái đánh tới đánh lui, không ai chiếm thượng phong.

Mấy người Tà Lực nghỉ chân ở một bên xem cuộc vui.

Sau nửa canh giờ, Tà Lực hơi nhướn mày nói: “Thái Tể của Cửu Tiêu Đạo Minh sao vẫn còn chưa tới?”

Rầm!

Cuồng phong đột nhiên nổi lên.

“Ngươi đang nói ta sao?”

....

“Ngươi đang tìm ta sao?"

Âm thanh bình thản của nam tử vang lên bên tai Tà Lực.

Gã theo bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hư không lơ lửng một tên tu sĩ mặc đạo bào rộng thùng thình.

Đây là một nam tử có tóc trắng lông mày trắng nho nhã, nhìn mình giống như cười mà không phải cười.

Rào rào!

Ngàn dặm đóng băng.

Băng hàn cực độ đánh úp về phía Tà Lực, dường như ngay cả tư duy cũng sắp đông cứng.

"Không được!" Tà Lực nhìn thấy người này, chợt thấy kinh hãi đến biến sắc.

Bàn tay khổng lồ bao phủ phạm vi mấy dặm, từ trên chín tầng trời hiện ra.

Răng rắc răng rắc!

Một lực mạnh đột phá xuyên qua ngàn lớp băng .

Sức mạnh Đại Thủ Ấn của Tà Lực, cho dù là một ngọn núi cũng có thể san bằng.

Cự ly và tốc độ bậc này, đối phương mặc dù có khả năng thông thiên cũng không cách nào thoát được.

Bạch Mi đạo nhân không nhanh không chậm, khẽ cười nói: "Ta cũng có đấy !"

Ầm!

Trời đất chấn động. Đất đai nứt ra một đạo vực sâu. Trong vực sâu lộ ra một bàn tay khổng lồ.