Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái(Bản Dịch Full)

Chương 378. Trở về Thông U quan, gặp lại cố nhân(1)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Từng trận gió lạnh, sương mù giăng kín khắp nơi. Một đoàn xe dài, xuyên qua lớp sương mù lạnh giá. Người kéo xe là mãnh thú sừng dê thân trâu, mỗi một bước chân đều tạo ra khe rãnh in sâu trên mặt đất.

Đây là Dương Giác Cửu Lưu thú.

Dương Giác thú không có năng lực đặc biệt, ngoại trừ sức mạnh và sức chịu đựng lâu dài của chúng. Mỗi tháng cho ăn cỏ khô một lần, có thể kéo hàng hóa nặng hơn nó mấy chục lần, làm liên tục không ngủ không nghỉ suốt mấy tháng. Ăn ít nhất, nhưng làm nhiều nhất, đây chính là yêu thú bị áp bức nhiều nhất.

Lục Khiêm ngồi trên xe ngựa đi giữa đội ngũ. Hai mắt nhắm chặt, hô hấp thổ nạp âm khí. Tâm trí hắn dần bay về thức hải.

Ở một nơi sâu xa không rõ tên.

Hoàng Kim Giám chuyển động vĩnh hằng không thay đổi. Hàng chục thông tin về pháp thuật được khắc trên thứ đồ ấy. Hoàng Kim Giám định lượng tất cả pháp thuật thành từng mức độ.

Cũng là nhờ vật ấy, Lục Khiêm mới có thể tu hành nhanh như vậy. Mặc dù nó không có khả năng chỉ nhấn phím một cái là tu vi sẽ tiến bộ vượt bậc nhưng ít nhất cũng có thể định lượng nỗ lực của mình, để không bị lãng quên.

Tâm trí hội tụ trên gương tròn.

Hoàng Tuyền Cửu Cung Triều Tu Bí Quyết Kinh Đồ ( Đại thành: 10000/10000)

Địa Sát Luyện Khí Thiên ( Đại thành: 3000/3000 )

Thủy Hỏa Duyên Hống Luyện Đan thuật ( Đại thành: 1000/1000 )

Âm Đô Hắc Ngục Tỏa Phù Lục ( Đại thành: 500/500 )

Vô Sinh Hóa Mang Bạch Cốt Kiếp Châm * Tinh Huyết ( Đại thành: 800/800 )

Đây là những pháp thuật tu luyện đại thành viên mãn gần đây.

Tiếp theo là chuẩn bị đột phá Đạo Cơ.

Giai đoạn này, đối với người có thiên phú cực tốt thì đây chỉ là ngưỡng cửu nho nhỏ thôi. Còn đối với người kém cỏi, có khả năng sẽ bị mắc kẹt ở đây suốt đời. Dù sao cũng là giai đoạn chuyển từ chân khí sang pháp lực mà. Ngang với những thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Lục Khiêm cũng không biết khi nào mình mới bước qua ngưỡng cửa này được.

Luyện đan và Luyện Khí thuật đại thành, thật ra là do hắn nắm giữ Địa Sát cấm chế.

Thanh Đồng chiến mâu đã đạt đến mức độ mạnh nhất rồi. Chỉ cần chờ tới lúc tiến vào Đạo Cơ là có thể bắt đầu tu hành Thiên Cương cấm chế và luyện chế đan dược. Tuy nhiên, trước đó phải tìm được công pháp ứng đối phù hợp mới được.

Xe ngựa một đường xóc nảy. Lục Khiêm ngồi yên bất động như núi. Lần bế quan này, về cơ bản là tu luyện toàn bộ những thứ nên tu luyện. Có điều, Huyền Kim Kiếm Nang vẫn cần phải thăng cấp thêm chút nữa.

Lấy Địa Sát cấm chế cấp cao nhất, nếu muốn khống chế phi đao cấp bậc Thiên Cương, thực sự có chút khó khăn.

“Hay là thử luyện chế bằng Ngân Huyết một lần xem sao?” Lục Khiêm thầm nghĩ.

Ma Thần Ngân Huyết đổ lên pháp khí có thể tăng cường cấm chế pháp thuật . Tiến hóa pháp khí thành Thiên Cương Linh khí, mua bán cái này thực ra rất có lời. Hiện tại bảo vật cấp bậc này, vẫn chưa đủ để hắn tiến vào Đạo Cơ. Không bằng dùng pháp khí ở trên vẫn tốt hơn.

“Đại nhân, sắp tới địa bàn Thông U Quan rồi, hay là nghỉ ngơi trong trấn một chút?”

Ngoài xe vang lên tiếng đạo sĩ đầu chó.

“Không cần! Trực tiếp đi qua sơn môn Thông U Quan đi.”

Lục Khiêm nóng lòng muốn trở về quá rồi. Không biết cố nhân có còn trên dược sơn ấy nữa không. Đồng đạo ở Thông U Quan lúc trước thế nào rồi nhỉ?

Dù thời gian Lục Khiêm ở đạo quán cũng chỉ ba bốn năm thôi. Nhưng dù sao đó cũng là trạm đầu tiên hắn tu hành.

Lúc trước hắn ngây thơ mờ mịt, nhìn chấp sự tuần tra giết người mà sợ muốn chết. Vậy mà giờ hắn đã biến thành yêu đạo giết người không chớp mắt rồi.

Thông U Quan.

Sơn mạch nơi đây kéo dài không dứt. Hộ sơn đại trận khổng lồ bao phủ sơn mạch. Âm khí nồng đậm hóa thành mây mù, che phủ bầu trời, bên dưới là chạng vạng tối đen, quanh năm vẫn thế.

Sột soạt……

Tiếng bước chân đạp lên lá khô vang lên.

Đập vào mắt hắn trước tiên là một đôi giày vàng nhạt xinh xắn, hai chân thon dài thẳng tắp, mái tóc đen nhánh rối tung tùy ý buông xõa sau mông. Nữ tử răng trắng môi đỏ, vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, tựa như băng sơn người sống đừng có đến gần.

Rầm!

Giữa không trung tối tăm, một đàn u lục Hàn Nha bay qua. Con Hàn Nha to lớn dẫn đầu bám chặt thân cây, đồng tử xanh đậm nhìn chằm chằm nữ tử kia.

“Hàn Băng Ly đạo hữu, lâu rồi không gặp.”

Hàn Nha phi xuống đất, lắc mình biến hoá, hóa thành thanh niên người mặc áo bào trắng, mày kiếm mắt sáng. Thanh niên bộ dạng trẻ trung, để râu ngắn, khiến gã có vẻ uy nghiêm.

Hàn Băng Ly thu trường kiếm lại, cười nói: “Hóa ra là Vu Từ đạo hữu. Lâu rồi không gặp.”

“Đúng vậy, ít nhất cũng mười năm rồi nhỉ.” Vu Từ cảm thán nói.

Khoảng thời gian mười năm này, gã từ Luyện Khí hậu kỳ chuyển sang Dưỡng Thần sơ kỳ. Còn đảm nhiệm vị trí chấp sự tuần sơn nữa.

“Hả? Kiếm của ngươi đâu, đạo hữu?”

Nhìn sát khí lành lạnh như có như không trên người Hàn Băng Ly, Vu Từ nhướn mày, dường như nghĩ tới gì đó, kinh ngạc:

“Chẳng lẽ đạo hữu đã ngưng tụ Kiếm Sát thành công rồi ư?”