Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái(Bản Dịch Full)

Chương 374. Tạm biệt trở về, phần cuối Luyện Huyết(1)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hay là vừa rồi không cẩn thận nên bị thương, nếu không hắn cũng không thể đắc ý đến vậy được.

Ầm!  

Ất Mộc Thần Lôi đột phá đao võng dày đặc.

Kiếm hoàn chỉ thẳng vào đầu Linh Quang thượng nhân. Cái đầu to lớn của Giao Long gần ngay trước mắt.

“Ngươi trúng kế rồi.” Trong mắt Linh Quang thượng nhân ánh lên nét cười gian xảo vì đã thực hiện được gian kế.

Tám mươi tám phi đao tập hợp thành một chiếc phi đao rất to lớn có mặt mũi.

Đao này vừa xuất hiện, mọi âm thanh im bặt.

Đao khí sắc ngọn bốn phương tám hướng, muông thú chạy trốn.

Ngay cả hai người đang chiến đấu ở bên cạnh cũng không khỏi dừng tay.

“Bảo bối mau chuyển mình đi!” Linh Quang thượng nhân khom người nói.

Đây mới là tuyệt chiêu lớn nhất của hắn. Đao này mười năm dùng một lần. Chính là át chủ bài mạnh nhất của hắn.

Sau khi nói ra những lời này, cơ thể Linh Quang thượng nhân trở nên mềm nhũn, không có sức lực.

Ào ào!  

Phi đao xoay người, chỉ mất một giây.

Loảng xoảng, sau đó ầm ầm rơi xuống đất, tản ra thành tám mươi tám cái phi đao.

Lại nhìn sang chỗ khác, Linh Quang thượng nhân biến thành một bãi thịt vụn.

Bên trên vụn thi thể là luân bàn màu ám kim.

“Đây là…” Ngũ Tạng đạo nhân kinh ngạc.

Vừa rồi Linh Quang còn đang chuẩn bị phản kích, sao bây giờ bỗng nhiên đã chết rồi.  

“Nguy hiểm thật!”

Lục Khiêm biến thành hình người thầm nghĩ.

Phi đao thực sự lợi hại, nếu mình không ra tay có lẽ suýt nữa đã bị chém bay đầu.

May mắn phi đao có kẽ hở thời gian một giây để xoay người, làm Đại Giải Thoát Luân có cơ hội phát huy.

Sau đó hai người vây công Ngũ Tạng.

Hoàng Tuyền Kim Kiều cộng thêm Khôn Phương khí quả thực như hổ thêm cánh.

Từng tòa núi lớn không biết bay tới từ chỗ nào, rơi xuống trên người Ngũ Tạng.

“Hừ, tương lai còn dài, đi thôi!”

Ngũ Tạng đạo nhân oán độc nhìn chằm chằm hai người, lau khô máu tươi nơi khóe miệng.

Tâm Đăng sáng ngời, đạp bộ bước vào giữa ngọn lửa.

Chỉ cần có một tia lửa phân hóa ra là có thể đi đến bất cứ nơi nào thông qua Tâm Đăng.

“Xích Âm, theo sau!”

Vào lúc ngọn lửa chuẩn bị đóng lại, Lục Khiêm kéo Xích Âm bước lên Nại Hà Kim Kiều.

Vượt qua mấy chục dặm, đúng lúc ngọn lửa sắp tắt tiến vào trong đó.

Trước mắt sáng ngời, phía trước là Ngũ Tạng đạo nhân, phía dưới có vô số Đạo binh đầu trâu mặt ngựa.

Trong lòng Lục Khiêm rùng mình, vội vàng thu Xích Âm vào Kiếm Nang.

Sau đó một thanh Kiếm hoàn bay về phía lưng Ngũ Tạng đạo nhân.

“Không thể nào!”

Ngũ Tạng đạo nhân còn đang kinh ngạc, không phản ứng kịp, không thể tưởng tượng được Lục Khiêm còn có mặt ở đây.

Phụt!  

Kiếm hoàn đâm thủng ngực.

Ngũ Tạng vẫn chưa chết, mồm phun máu tươi, thân hình lảo đảo ngã xuống, đồng thời hô lớn: “Tà Lực điện chủ, cứu ta!”

“Người nào dám hành xử lỗ mãng trước mặt bổn điện chủ!”

Lúc Tà Lực rống giận bay ra tới, chỉ thấy Lục Khiêm đã chém đầu Ngũ Tạng.

Phụt! 

Kiếm hoàn chợt lóe, chém bay đầu Ngũ Tạng đạo nhân, đồng thời đánh chết cả nhục thân và hồn phách.

Sau khi giết xong còn lấy thi thể cho vào Kiếm Nang.

“Người nào gây chuyện ở đây?”

Tà Lực bay ra tới, trợn mắt tức giận nhìn.

Chỉ thấy Ngũ Tạng đạo nhân bị giết, chưa cho cơ hội giải thích đã tung ra một quyền.

Ầm!  

Tốc độ của quyền đánh cực nhanh, cắt qua không khí, tạo ra âm thanh nổ tung kịch liệt.

Khí áp dâng lên mấy chục lần, không khí xung quanh quyền đánh bị áp súc thành màu trắng sữa.

Đây là lần đầu tiên Lục Khiêm thấy người nào đó tùy tiện ra một quyền mà đã bùng nổ ra lực lượng mạnh mẽ như vậy.

Không kịp né tránh, chỉ đành lựa chọn mạnh mẽ chống đỡ.  

Cơ thể lóe lên từng gợn sáng.

Chỉ thấy toàn thân Lục Khiêm được phủ thêm một tầng giáp vảy rồng dày nặng ám vàng.

Toàn bộ cơ thể đều được võ trang, từ mu bàn tay đến bàn chân, mũ giáp là một cái đầu Giao Long há to miệng.

Khôi giáp dán người vừa in. 

Khoảnh khắc nắm tay Tà Lực lao tới, Lục Khiêm giơ quyền đón đỡ.

Ầm!

Hai quyền chạm nhau, tạo ra một tiếng vang lớn.  

Khí kình bốn phía hóa thành cuồng phong.   

Hai người đều không bị thương.

“Hử?” Tà Lực ngoài ý muốn nói: “Vậy mà có thể chống đỡ một quyền này của ta.”

Tuy không dùng hết sức lực nhưng một quyền này không phải người nào cũng có thể đỡ được.

Càng đừng nói đến chuyện không bị thương chút nào.

Bộ áo giáp này thật thú vị.

Tà Lực vừa định ra tay lần nữa.

“Tà Lực điện chủ, chỉ là hiểu lầm thôi, ta là Đàn chủ của Đàn Luyện Binh Giáp Hào, vừa nãy chỉ là chém giết thù địch, bất đắc dĩ thôi.”

Nói tới đây, Lục Khiêm lấy ra ngọc tỷ Thiên Hà đưa.

“Mặc kệ ngươi là Đàn chủ gì, giết người của ta thì phải trả giá đắt.”

Tà Lực âm ngoan cười.

Hiện tại gã đã nhớ ra, người này hình như là tu sĩ đầu tiên xin gia nhập Minh phủ.

Nhưng mà, vậy thì có quan hệ gì với mình gã đâu?

Cùng lắm không giết hắn, đánh hắn đến tàn phế là được.

Nhìn thấy bộ dạng tàn bạo của Tà Lực.

Lục Khiêm lười giải thích, cười nói:

“Giết ta, đừng nói thủ hạ, Đạo binh cũng đừng nghĩ có. Đến lúc đó ngươi đi mà giải thích với phủ chủ.”

Lục Khiêm vẫn đứng im không nhúc nhích, mặc kệ nắm tay của Tà Lực đang tới gần.

Khi khoảng cách giữa đầu hắn và nắm tay chỉ còn chưa đến ba tấc, Tà Lực bỗng nhiên dừng lại.

“Thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?” Tà Lực cười lạnh, khí thế không ngừng tăng lên: “Chẳng lẽ chỉ có ngươi mới luyện chế được Đạo binh?”

“Thủ hạ của ngươi muốn giết ta, chẳng lẽ ta phải đứng im bất động để hắn giết? Ta chính là Đàn chủ do phủ chủ bổ nhiệm, tới mà giết ta.”

Lục Khiêm không đề phòng, dáng vẻ mặc kệ mọi thứ.

Loại người này làm việc xúc động, đầu óc đơn giản, chỉ cần tìm được đúng điểm yếu, đối phó loại người này sẽ rất đơn giản.

Bảy đại Âm soái không sợ trời không sợ đất, người làm cho bọn họ sợ hãi có lẽ chỉ có phủ chủ.

Cho nên Lục Khiêm nói ba câu thì cả ba đều dính đến Thiên Hà.

Quả nhiên, những lời này rất có tác dụng.

“Ta sẽ bẩm báo chuyện này cho phủ chủ, hôm nay không đưa ra được lý do, ngươi đừng nghĩ đi được.”

Tà Lực biết Thiên Hà từng tự mình chọn người này để luyện binh.

Hơn nữa người này lĩnh ngộ ra pháp thuật có tính độc nhất, sau này chỉ sợ sẽ là một đại Âm soái.

Dù vậy, Tà Lực vẫn không nhượng bộ, tiền đồ có sáng lạn thế nào đi nữa thì vẫn chỉ là một tu sĩ tu vi Dưỡng Thần.

“Phủ chủ sẽ vì một tên tu sĩ Dưỡng Thần mà trách phạt ta? Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, trước tiên giao áo giáp ra để bồi tội đi.”

Tà Lực từ từ tới gần, tay phải vươn ra, tầng mây quay cuồng.

“Ngại quá, ta không phải là tu sĩ Dưỡng Thần, mà là cảnh giới Luyện Thể Chân Hình Hiển Hóa.”