Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 16. Đừng khinh thường thiếu niên nghèo (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hắn nhìn về phía một nhà ba người của cữu cữu, nhất là biểu huynh với vẻ mặt hung ác cười giễu:

-Huynh trưởng không còn nên tình hình đã khác, trước kia nhà chúng ta có tiểu tiên sư chống đỡ, bây giờ nhà chúng ta đã không còn tiểu tiên sư trái lại là người ta có tiểu luyện khí sĩ, từ giờ trở đi đã có thể duỗi thẳng sống lưng vì vậy hiển nhiên không cần phải phụ thuộc cũng không cần phải nói những lời tốt đẹp với người khác nữa, tòa nhà lớn này làm ăn tốt nhưng không đến lượt nhà người ta, lúc trước nhà các người phải chịu ấm ức nhưng bây giờ không phải đã tìm được cơ hội để làm càn một lần sao?

-Dù sao thì ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây…

Phương Thốn càng nói càng chậm rồi mỉm cười nhìn Tào Xương nói:

-Tiền đồ của biểu huynh không phải là lúc thiếu niên nghèo sao?

Phương lão gia nghe thấy những lời này thì ngạc nhiên, sắc mặt không biết nên khóc hay cười.

Mà những chưởng quỹ ở xung quanh đều im lặng, khi nhận thấy ánh mắt của Phương Thốn thì đều lặng lẽ tránh ra.

Trái lại cả nhà cữu cữu khi nghe Phương Thốn cười nói, đúng là càng nghe càng dại ra, mơ hồ có loại cảm giác như bị nói trúng những suy nghĩ ở trong đáy lòng, suýt nữa muốn vỗ tay bảo hay, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ tiểu tử này đang xem thường nhà họ.

Cữu cữu là người mắng đầu tiên:

-Ranh con, sao dám vô lễ với trưởng bối như vậy?

Cữu nương oán hận đẩy biểu huynh Tào Xương nhìn Phương Thốn với vẻ oán hận.

-Khá lắm tiểu tử, trước đây ngươi rất ngang ngược nhưng bây giờ đã khác trước, nếu như ngươi còn dám ngang ngược như vậy…

Tào Xương cũng phản ứng lại, không khỏi nhớ tới trước kia bản thân đã vào thư viện hai năm cũng đã học xong thuật pháp và thần khí, theo lý thuyết đã kéo dài khoảng cách với người bình thường nhưng lần nào cũng bị biểu đệ này không nể mặt, bản thân vẫn vô thức cảm thấy sợ nhưng bây giờ đã khác, bây giờ con cả của Phương gia đã không còn mà trên người hắn ta lại có tu vi...

-Huynh trưởng của ngươi đã chết, ta xem ngươi còn có thể ngang ngược được nữa hay không!

Sát khí ở trên người hắn ta bừng bừng, chộp tay giả vờ muốn tóm Phương Thốn...

-Đừng đả thương con của ta…

Phương gia lão gia nhìn thấy sát khí kia thì đã bị dọa đến nỗi gần như choáng váng, nhanh chóng chạy tới trước người Phương Thốn muốn đỡ giúp hắn.

Lúc này Phương Thốn đã nhíu mày bỗng nhiên ném chén trà trong tay xuống đất.

Choang, âm thanh cực kỳ thanh thúy.

Phu thê cữu cữu đang làm ầm ĩ và biểu huynh đang muốn động thủ đều bị tiếng động này làm cho giật nảy mình, những chưởng quỹ ở trong sảnh cũng khẽ run rẩy.

Mặc dù trong lòng họ đều biết bây giờ tiểu tiên sư của Phương gia đã không còn nữa, Phương gia cũng đã không còn chỗ dựa nhưng dù sao Phương Xích cũng vừa mới chết không lâu uy danh vẫn còn, họ vừa thấy nhị công tử của Phương gia tức giận thì trong lòng đều vô thức sững sờ.

-Biểu huynh vào thư viện học được bản lĩnh, trái lại thật sự có tiền đồ luôn mồm nói muốn giáo huấn ta!

Phương Thốn đứng ở trong sân, hơi nghiêng đầu lạnh lùng nhìn biểu huynh Tào Xương, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, kinh tởm khó có thể che giấu.

-Soạt.

-Soạt.

-Soạt.

Đúng lúc này bên ngoài phòng liên tiếp vang lên tiếng bước chân chạy nhanh, khoảng mười mấy gia đinh của hộ viện mặc trang phục hung hãn tràn vào trong đại sảnh, trên tay mỗi người đều cầm chiếc nỏ da bò lạnh lẽo đang kéo căng hết cỡ.

Đầu nỏ sáng lấp lánh dưới ánh nến, tuyết lạnh thấu xương.

Họ đi về phía trước vây một nhà ba người của cữu cữu ở giữa vòng vây.

Nhìn thấy nỏ suýt chút nữa đập vào mặt của mình, một nhà ba người của cữu cữu trực tiếp ngây ngẩn cả người, theo bản năng đùi cảm thấy hơi mềm.

-Ngươi… các ngươi như vậy là muốn làm gì?

Cữu cữu đã tốn rất nhiều sức lực mới có thể thốt ra được một câu hoàn chỉnh, chân đã rất run rẩy.

Phương Thốn lạnh nhạt nhìn họ nói:

-Nghe nói trên người luyện khí sĩ tràn đầy bản lĩnh, đao thương bất nhập…

-Vậy ta muốn biết những tên nỏ này có thể giết được ngươi hay không?

-...

-...

Tất cả mọi người trong sảnh không dám lên tiếng, mất hồn nhìn Tào Xương bị cung nỏ chỉ vào.

Cữu cữu và cữu nương cả đời chưa từng nhìn thấy loại cảnh tượng bị tên nỏ chỉ vào, cảm giác lúc nào cũng có thể bắn lên trên mặt mình, lúc này đã hoảng sợ ngay cả lời nói cũng không dám nói chỉ có thể trơ mắt nhìn nhi tử nhà mình, họ cảm thấy hàng năm bỏ ra một đống bạc như biển để cung cấp cho nhi tử đi học bản lĩnh của luyện khí sĩ, vậy thì hiện tại hắn ta sẽ không sợ những thứ này…

Mà khuôn mặt béo ục ịch của Tào Xương lại đang run rẩy, chỉ trừng to hai mắt nhìn những mũi nỏ sắc nhọn kia.

Ánh sáng lạnh lẽo lấp lóe thậm chí có cả những ánh sáng xanh lam hiện lên, cái này được bôi độc.

Cho dù bản thân cũng có chút thủ đoạn nhưng nếu như những tên nỏ này đột nhiên bắn ra cùng lúc...

...

...

-Ngươi...Ngươi...Ngươi dám…

Không biết phải căng bụng bao nhiêu lần rốt cuộc hắn ta mới run giọng nói một câu để tăng thêm lòng dũng cảm.

Ngay cả trong đại sảnh lúc này cũng trở nên im lặng, tất cả các chưởng quỹ, các ông chủ đều câm như hến nhìn, không ai dám lên tiếng nhưng trong lòng họ thực sự hơi kinh hãi, ai mà chưa từng nghe nói về thủ đoạn của luyện khí sĩ chứ nhưng đã ai thấy có người dám bảo gia đinh hung hãn cầm tên nỏ chỉ về phía luyện khí sĩ đâu, đây thực sự là quá mới mẻ...

Huống hồ Phương nhị công tử thật sự dám để cho những tên nỏ hung hãn kia ra tay sao?

Tào Xương có xấu xa thế nào thì hắn ta cũng là học sinh trong thư viện, mà bây giờ huynh trưởng của ngươi đã chết, nếu như ngươi đánh hắn ta bị thương....

-Thốn… Thốn Nhi, con đừng xúc động…

Ngay cả Phương lão gia cũng run giọng khuyên:

-Thủ đoạn của người bình thường không thể làm tổn thương luyện khí sĩ…

-Thật sao?

Phương Thốn hơi nghiêng đầu cười nói:

-Con không tin!

Tất cả đám người ở trong sảnh đều cảm thấy ngạc nhiên, lúc này Phương Thốn bỗng nhiên quát khẽ:

-Tiểu Thanh Liễu!

-Có!

Một thiếu niên thon gầy giống như khỉ xông vào trong sảnh với vẻ mặt tinh quái.

Vẻ mặt Phương Thốn không có biểu cảm gì nói:

-Đánh hắn ta!

Tiểu Thanh Liễu cười nói:

-Vâng!