Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 15. Đừng khinh thường thiếu niên nghèo

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Uy phong của Tào Xương không hề giảm, trong mắt mọi người, trên người người này dường như còn có một ngọn lửa đang bừng bừng, làm cho không khí sảnh này tràn đầy áp lực, cứ giống như là bị con ngươi của hắn trừng lớn, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn qua Phương Thốn và Phương lão gia, lớn tiếng quát:

-Vẫn còn xem bây giờ là trước đây à, lão đại của Phương gia chết rồi, sau này còn phải nhờ vào ta, yên lành nói chuyện làm ăn bình thường với các người, các người lại dám bắt nạt cha ta, nói cho các người biết, khế đất và thương ấn đó, các người đồng ý cũng phải cho, mà không đồng ý cũng phải đưa ra cho ta!

Thấy sự hung hoành cùng bá đạo đó, Phương lão gia giật nảy mình không nói nên lời.

Trước khi Phương Xích lộ ra thiên tư tu hành, Phương gia lão gia không có cơ hội nhìn thấy loại luyện khí sĩ cao cao tại thượng này, mà sau khi Phương Xích lộ ra thiên tư thì những luyện khí sĩ cao cao tại thượng này thì đều khách sáo với ông ta, nào có ai dám trêu chọc uy phong của lão nhân gia chứ?

Do đó tính ra thì đây lần đầu tiên cháu trai ngoại của nhà mình lộ ra hung uy của luyện khí sĩ với ông ta!

Luyện khí sĩ vốn dĩ là nuôi một ngụm Tiên Thiên chi khí của mình trở nên cường đại, đồng thời người sử dụng sẽ có lực áp bức cực lớn trước người bình thường, mà Phương lão gia bởi vì đại nhi tử đột tử nên vốn dĩ đây là lúc tâm trạng đang bi thương, tinh thần ủ rũ, làm sao có thể chịu được sự áp bức của khí cơ này chứ nên mặt đã trắng như tờ giấy, nếu không phải bình thường gặp nhiều nhân vật lớn, công phu dưỡng khí không tệ thì đã ngất rồi.

-Ha ha, Xương Nhi, đừng dọa di trượng con sợ!

Thấy Phương lão gia bị dọa đến nỗi có dáng vẻ như vậy trong lòng của cữu cữu cảm thấy thoải mái không thể tả, giả vờ trách mắng sau đó nói với Phương gia lão gia:

-Tỷ phu, ngươi xem lời bình thường sao không thể nói bình thường chứ, bây giờ không thể so với lúc trước, Phương gia không có luyện khí sĩ, sau này thân thích của chúng ta còn phải hướng về Xương Nhi nhà chúng ta để sống qua ngày đấy, ta thấy khế đất kia…

Cửu nương đứng ở một bên khẽ thì thầm:

-Khách sáo với họ làm gì, Phương gia vẫn ỷ vào con cả mà ức hiếp người ta, bây giờ con cả đã chết xem ai còn có thể che chở cho các người, hừ, tang yến ở bên ngoài cũng không có người tới ăn, còn muốn khoe khoang uy phong như lúc trước sao?

-Ức… ức hiếp, những lời này ở đâu ra, ta… nhà ta đối với nhà ngươi vẫn luôn…

Phương lão gia vừa tức vừa nóng nảy, thậm chí không thể nói lưu loát.

Ông ta thật sự không hiểu đệ đệ của thê tử mình, còn là đường đệ nhà thúc bá, năm đó bởi vì trong thôn có lũ lụt nên đã dẫn thê tử dắt hài tử tới thành Liễu Hồ để nương tựa nhà mình, Phương gia vừa cho nhà cửa vừa nuôi đến nỗi họ không phải lo cơm ăn áo mặc, sau này hài tử nhà hắn ta muốn vào Tiên Viện để tu hành nhưng không đủ thiên tư, đó cũng là lý do ông ta giấu diếm con cả lén tặng cho tọa sư trong Tiên Viện đồ quý giá mới có thể được vào đó, sợ nhà hắn ta không có đủ tiền bạc để cung cấp nuôi dưỡng hài tử, ông ta còn cho hắn ta một phần của Thập Nhị Liên Hoàn Ổ…

Điệu bộ móc tim móc phổi như thế này chẳng qua chỉ vì nghĩ rằng nhà mình không có người thân và bằng hữu ở Liễu Hồ mà chỉ có cả nhà này nên muốn chăm sóc một chút để gieo thiện duyên, chưa từng nghĩ đến bây giờ con cả của nhà mình vừa mới chết họ đã lập tức thay mặt đổi mũi...

Điều làm cho Phương lão gia không hiểu nhất là từ thái độ của họ có thể thấy, có vẻ như họ xem nhà mình giống như kẻ địch vậy?

-Đưa… đưa cho họ, các ngươi muốn làm gì, khụ khụ, ta cũng không quản được…

Phương gia lão gia luôn miệng kêu, thỉnh thoảng lại ho kịch liệt.

Mà những chưởng quỹ ở trong sảnh bây giờ cả đám giống như là bị khâu miệng, im lặng không nói gì nhìn tất cả mọi chuyện, càng không có người mở miệng khuyên ngăn, sắc mặt hơi bi thương, cảm khái, lạnh lùng, xem ra bây giờ Phương gia thật sự không giống như lúc trước, nếu như việc buôn bán Thập Nhị Liên Hoàn Ổ cũng có thể dễ dàng bị người ta cầm đi như vậy, vậy thì những buôn bán khác ở trong thành và ngoài thành...

-Ai nói là sẽ cho?

Phương Thốn chậm rãi đứng dậy nhíu mày nói:

-Nếu như giao buôn bán cho họ vậy ta sẽ tiêu xài cái gì chứ?

-Cái gì?

Cả nhà cữu cữu lập tức nhìn về phía hắn với vẻ ngạc nhiên.

Phương gia lão gia nghe xong đã hoảng sợ đến mức vội vàng bật dậy kéo tay áo Phương Thốn đau khổ khuyên:

-Con của ta đừng tranh với họ, đưa cho họ rồi đuổi họ đi thôi, ca của con đã không còn nên ta chỉ có thể dựa vào con để dưỡng lão, chúng ta trêu chọc họ làm gì, con muốn bạc để tiêu thì ở trong nhà vẫn còn, con tự vào kho lấy là được, tuyệt đối đừng cãi nhau với biểu huynh của con…

-Phụ thân, người không cảm thấy cả nhà cữu cữu làm việc rất kỳ lạ sao?

Phương Thốn quay người đỡ Phương lão gia, cười như không cười, ánh mắt nhìn về phía cả nhà cữu cữu rồi lại liếc nhìn các chưởng quỷ ở trong sảnh nói:

-Trước kia khi biểu huynh này đến nhà chúng ta muốn thứ gì cũng chỉ dám khóc rống với cha mẹ hắn ta, phàm là nhất thời không đưa tới tay thì hắn ta sẽ nằm ở trên mặt đất giở bệnh động kinh, vì dỗ hắn ta, trái lại phụ thân và mẫu thân đã lấy không ít đồ chơi từ trong tay của con để đưa cho hắn ta, bây giờ ngược lại hắn ta giỏi rồi, dũng khí cũng tăng lên dám cưỡng ép đòi, còn vẻ mặt hãnh diện, có tiền đồ như vậy!

Phương lão gia nghe thấy Phương Thốn nói thì râu ria khẽ run, không biết phải trả lời như thế nào.

Phương Thốn cười nói:

-Con rất hiểu cả nhà họ, trước kia đòi nhà cửa của nhà chúng ta, mặc dù đã lấy được nhưng họ lại không cảm thấy tốt bởi vì nhà của chúng ta tốt hơn nhà họ, đất của nhà chúng ta cũng nhiều hơn nhà họ cho nên trong lòng họ chỉ có oán hận, chỉ ngại nhà chúng ta cho nhà họ không đủ nhiều, không đủ tốt, mặc dù trước kia nhà chúng ta chăm sóc họ còn đưa biểu huynh này vào trong Tiên Viện nhưng nhà họ vẫn cảm thấy không thoải mái khi được nhà chúng ta chăm sóc, mỗi lần tới nhà chúng ta cầu xin chuyện gì cũng phải nở nụ cười nói lời tốt đẹp, chúng ta vất vả tâm sức làm mọi chuyện cho họ nhưng họ lại cảm thấy bản thân chịu oan ức lớn!

-Bây giờ thì khác rồi!